Lâm Nhược Tịch có ý bảo tiểu Điệp cởi quần áo, nhưng nàng lại nhìn hắn chằm chằm, làm thế nào mà một kẻ vừa đi đếnkẻ khác lại đến như vậy? Đường Tĩnh Thiên bị
nàng nhìn chằm chằm, thôi được rồi, chỉ cần hắn không mở miệng nói nữa
là được chứ gì.
"Oa!" "Oa!" Khung cảnh dưới đài rối loạn,
nguyên nhân chính là đã thấy được bên trong y phục của tiểu Điệp, bọn họ đều cho rằng phía dưới cái yếm không có gì cả, ai ngờ được lại thấy hai mảnh vải đen chắn trước ngực, mà thứ ấy gọi là áo lót ở thời hiện đại,
so với việc không mặc gì cái này còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn, có
vài người không chịu nỗi đã đi gọi kỹ nữ.
Quý Tinh nhìn thấy
hết cảnh này, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn dự đoán của nàng rất nhiều, thật sự phải cảm tạ hai người đã giải câu đố, Đường Tĩnh Thiên ngây
ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vật ấy cả, chẳng qua để vật
kia trước ngực thật đúng là đáng chết. . . Thật mê người.
Thấy dáng vẻ của Đường Tĩnh Thiên, Lâm Nhược Tịch xì mũi coi thường, nam
nhân đều cùng một dạng, đúng rồi, ngoại trừ Nam Cung Hi ra, hắn hả! Thật sự đã bị Tinh nhi quản gắt gao rồi.
Đột nhiên cảm thấy ánh
mắt không thân thiện nhìn mình, Đường Tĩnh Thiên đối mặt nhìn Lâm Nhược
Tịch một cái, thấy được sự giễu cợt của nàng thì hắn chợt phát hiện ra
hắn đã quên thu hồi ánh mắt trên người nữ nhân kia.
"Được
rồi, hôm nay tiết mục đến đây là chấm dứt, mọi người đều có thể tùy ý,
dĩ nhiên, tiểu Điệp sẽ tiếp khách ." Nói xong nàng đẩy tiểu Điệp ra, rất nhiều người ùa lên, từng người một ra giá tiền về phía nàng.
Lâm Nhược Tịch đã sớm chạy xuống dưới, đi đến bên cạnh Quý Tinh, "Tinh nhi, hôm nay ta thấy mình rất có lỗi . . ." Nói xong mà vẫn không thấy nàng
phản ứng, "A, muội. . ." Còn chưa kịp hỏi, Quý Tinh đã quay lại nhìn
nàng rồi chép miệng, nàng quay đầu lại, thật sự bị dọa sợ!
"Vị công tử này có chuyện gì sao? Vẫn còn cần chúng ta giúp người giới
thiệu cô nương à?" Lâm Nhược Tịch thay bộ nghề nghiệp tươi cười nói,
Đường Tĩnh Thiên tối mặt nhìn nàng, "Vì sao phải đào hôn?" Lời vừa ra
khỏi miệng làm Lâm Nhược Tịch lập tức kinh sợ .
"Trốn. . . Đào
hôn? Ta?" Nàng chỉ vào mình, người kia là ai?"Đúng, chính là nàng Lâm
Nhược Tịch!" Nàng như vậy mà cũng có người nhận ra nàng sao? Chỉ là
người kia là ai? Nàng rơi vào trầm tư.
"Có phải bởi vì hắn hay
không?" Đường Tĩnh Thiên chỉ vào Quý Tinh, Quý Tinh nhìn hắn rồi cau
mày. Lâm Nhược Tịch nhìn theo hướng hắn chỉ, hắn đang nói đến Tinh
nhi?"Ngươi rốt cuộc là ai hả? Tại sao lại tìm đến tận đây?" Nghe được
lời của nàng..., Đường Tĩnh Thiên càng thêm tức giận, nàng như thế lại
có thể hỏi hắ là ai ư? Tức chết hắn!
"Ta là Đường Tĩnh
Thiên!" Hắn rống to, Lâm Nhược Tịch xoa xoa lỗ tai của mình, Đường Tĩnh
Thiên? Ai vậy? Đường. . . Không phải chứ? Oa Chết rồi!"Tinh nhi, cứu
ta!" Nàng lập tức trốn sau lưng Quý Tinh, Đường Tĩnh Thiên thiếu chút
nữa là xông lên đánh người.
"Tinh nhi, hắn chính là người có mấy
tiểu thiếp mà vẫn còn đòi phải lấy ta." Nàng núp ở sau lưng chỉ vào
người ở trước mắt đã giận đến tối mặt, "Nàng. . . Nàng. . . Ta không
phải đã sớm đuổi họ đi rồi sao?" Không phải nàng cố ý?Mang bọi dạng như
vậy chạy khắp nơi lại còn nói hắn?
"Đuổi đi thì liền chứng
minh ngươi chưa từng có hay sao?" Có Quý Tinh "che chở" lá gan của nàng
cũng lớn ra, Quý Tinh nhìn hai người trước mặt, xem ra cũng không như
lời Nhược Tịch đã nói, hình như nam tử này thích nàng, chỉ làng nàng ấy
lại chú tâm vào điều vụn vặt?
"Vị công tử này, có chuyện gì
ngày mai rồi hãy nói, Nhược Tịch, chúng ta đi nghỉ ngơi." Nói xong xoay
người lôi Lâm Nhược Tịch kéo đi, Đường Tĩnh Thiên nghe được mấy chữ
chúng ta đi nghỉ ngơi, lửa giận liền một phát vụt lên tận trời.
"Tiểu tử! Ngươi đứng lại đó cho ta!" Hắn đánh về phía ngực của Quý Tinh,
trong nháy mắt hắn đụng phải bộ ngực, tất cả đều hóa đá, Quý Tinh không
ngờ người này lại hành động như vậy, xem ra là người học võ, chỉ là. . .
"Ồ ồ ồ, họ Đường kia ngươi thảm rồi!" Lâm Nhược Tịch hả hê nhìn hắn, Đường Tĩnh Thiên nhìn tay của mình mới vừa rồi hắn chạm phải. . . Chẳng lẽ
hắn là. . . Nữ Nhân?