Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 20: Ám hương các (3)




Lâm Nhược Tịch tập hợp mấy gã sai vặt, để bọn họ đi phát truyền đơn. Kết quả, khi Quý Tinh thấy, liền kéo tay nàng, nói: “Có ai mà lại nam nhân đi phát đơn chứ. Đi, đi tìm mấy cô nương xinh đẹp lại đậy.” Quý Tinh muốn cho mọi người biết Quy Hảo Quán đã thay đổi, gây sự tò mò của mọi người, nhưng nếu người ta thấy nam nhân phát truyền đơn thì sẽ có hứng thú mà đến sao?

Lâm Nhược Tịch chỉ có thể làm theo lời Quý Tinh, một lần nữa tìm các cô nương trong quán đi phát, ai biểu nàng thông minh hơn các nàng làm gì! Lần này thì Lâm Nhược Tịch đã có kinh nghiệm, nên tìm người xong thì cho Quý Tinh nhìn qua một cái, đợi nàng nói được, mới bảo bọn họ đi.

Trải qua một thời gian sửa chữa, người đi lại trên đường cũng rối rít dừng lại, nến bên cạnh có nữ nhân, thì thấy đa số đều bị những nữ nhân đó nhéo lỗ tai. Ám Hương Các đã thêm một chút ý tưởng của hiện đại, bảng hiệu cũng đã đổi, hiện tại trước cửa có một số mỹ nữ mặc sườn xám mỉm cười đứng đó, mà phần lớn nam nhân đều nhìn chỗ chân bị lộ bởi tà áo xẻ của sườn xám.

"Mỹ nam ca ca, có rảnh thì đến thăm nha.” Một cô nương đem truyền đơn đưa vào tay của một nam tử đứng đó, nhân tiện còn tặng có ba thu (?). Mắt nam tử đó trợn trắng, rồi nhìn tờ giấy trong tay.

“TIN TỨC TỐT:

Đầu tiên, Quy Hảo Quán của chúng tôi sẽ đổi lại thành Ám Hương Các.

Muốn trải nghiệm không có ở các kỹ viện khác sao? Muốn thấy các mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ sao? Như vậy, mời mọi người hãy đến Ám Hương Các, chúng tôi cam kết các vị sẽ thỏa mãn.

Dang ngạch có hạn, chỉ có năm mươi người có thể vào trong Ám Hương Các thôi.

Lão bản Ám Hương Các thông báo!”

"Tinh nhi, vì sao cô lại hạn chế số người vào chứ?” Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn Quý Tinh.

“Như vậy không tốt sao? Cô hãy nghĩ đến, nếu sau khi năm mươi người kia trở ra rồi truyền tin tức cho người khác, vậy giá của danh ngạch lần kế tiếp sẽ không cao hơn sao? Như vậy không phải cô sẽ có nhiều ngân lượng hả?” Quý Tinh trực tiếp lấy ngân lượng ra để nhắc nhở, Lâm Nhược Tịch liền hiểu ra, giơ ngón tay cái với Quý Tinh.

Một đường truyền đơn, làm cho mọi người chen chúc tại cửa Ám Hương Các, thấy các mỹ nữ thay đổi tư thế đứng, các nam nhân đều chảy nước miếng.

“Các vị, hạn năm mươi người đầu tiên, bây giờ bắt đầu ghi danh. Lấy được mộc bài thì có thể đi vào. Hơn nữa, bên trong còn có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn các mỹ nữ đang đứng đây nha!”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người chạy đến chỗ ghi danh, thậm chí còn vung tay tranh đoạt, chỉ là lần này Ám Hương Các không thu bạc vì mừng khai trương, nên người nào có bản lĩnh thì sẽ cướp được danh ngạch cho mình.

Sáng sớm rảnh rỗi, Nam Cung Hi đi ra ngoài phố, lại phát hiện hôm nay không thấy bóng người nào trên đường. Chẳng lẽ bọn họ đều sợ chàng? Nhưng khi đi tới gần Ám Hương Các, thì nơi đó đang diễn ra cảnh người ra chen chúc, lại còn động thủ. Giành cái gì mà lại dữ như vậy chứ? Ồ, còn có đánh nhau kìa! Á, đó không phải là Quy Hảo Quán sao? Hơn nữa, khi nhìn thấy các cô nương đang đứng trước cửa, mày của chàng khẽ nhíu.

"Ây da! Mỹ nam ca ca, có hứng thú cũng ghi danh nha!”

Nam Cung Hi nhìn tờ giấy trong tay, sờ sờ mặt. Mỹ nam?! Chẳng lẽ ánh mắt của nàng ta có vấn đề? Hơn nữa còn không có sợ chàng nha! Nhưng thật ra, đó là do người ta căn bản không biết chàng đi.

"Tốt lắm, đây là danh ngạch cuối cùng, vậy hai người như thế nào đây?” Hai người nghe nói vậy, trừng mắt với nhau.

“Của ta.”

“Của ta.”

Không ai nhường ai làm cho người ghi danh có chút đau đầu, rồi lại nhìn một hàng người xếp hàng còn đứng, còn nhiều người nha, thật không biết lão bản nghĩ thế nào nữa?

"Đưa ta, tất cả các ngươi đều cút hết cho ta!” Nam Cung Hi bước lên.

Quả nhiên, khi mọi người thấy chàng đều cấp tốc lui xa. Người ghi danh liền cho Nam Cung Hi ánh mắt cảm tạ, nhưng mà, như vậy sẽ không có phiền toái gì chứ?

**DP**DP**

"Tinh nhi, cô nhìn cái gì vậy?” Lâm Nhược Tịch tò mò nhìn xuống, không có gì đặc biệt cả, chỉ là thấy đám người ghi danh, không khỏi làm cho nàng cảm thấy hơi đau đầu một chút!

Quý Tinh nhìn xuống dưới, là chàng? Chàng cũng dám đến giành danh ngạch hả? Nàng nheo mắt. (*Di Phong: *rùng mình* Hi ca bảo trọng, ta chạy trước a~~~) "Người kia là Nam Cung Hi." Nàng chỉ chỉ bên ngoài.

Lâm Nhược Tịch cứng người lại, "Cái gì! Sẽ không tới phá chứ? Cô không biết đâu, hiện tại mọi người đang nghị luận hắn đấy! Phu nhân của hắn chạy đi, tính tình nóng nảy của hắn liền khôi phục lại, ai thấy cũng đều bỏ chạy hết. Trước kia, cái gì gì đó nói muốn làm thiếp hắn, hình như đã bị bán vào kỹ viện rồi. Ài! Cô nói xem, nữ nhân kia sao phải bỏ chạy chứ? Thật không biết thế nào nữa, ta thấy, đến nàng ta còn không chịu nổi, nên mới bỏ đi á.”

Lâm Nhược Tịch nói luyên huyên mà không hề chú ý đến sắc mặt khó coi của Quý Tinh.