Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 129: Giang sơn đổi chủ (2)




Editor: Mai Tuyết Vân

Nam Cung Hi chạy được một lát thì chuyển sang đi bộ, cuộc nói chuyện của các nàng vừa rồi hắn đã nghe, thấy Lâm Nhược Tịch khóc, lúc đó hắn mới đi vào. May mắn là hắn đã thành công hấp dẫn sự chú ý của các nàng, bằng hữu của Tinh Nhi cũng sẽ là bằng hữu của hắn. Mặc dù Lâm Nhược Tịch luôn tìm cách lấy hắn ra làm trò cười.

"Hi Nhi, nàng không vui sao?’’ Nghe thấy giọng nói này, Nam Cung Hi sững sờ, sao hắn lại ở phía sau Nam Cung Hi? "Không có.’’ Hắn không xoay người, như hắn biết nhất định là Long Thiên Việt nghĩ rằng hắn chịu uất ức, tên Qúy Tình Thiên…Thật sự cho rằng Long Thiên Việt không dám cướp người của nàng ư?

Trong doanh trướng, Lâm Nhược Tịch đã lau khô nước mắt, ăn cơm tối với Qúy Tinh, "Tinh Nhi, muội không đi xem Nam Cung Hi sao?’’ Mới vừa rồi hắn xông ra ngoài, không biết hắn đã ăn chưa. Qúy Tinh vốn muốn lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút, "Được rồi.’’ Nói xong, nàng buông đũa xuống, dù sao cũng ăn gần no rồi.

"Này tỷ đừng ăn hết, không biết người ta đã ăn chưa đấy.’’ Qúy Tinh đi ra cửa rồi dừng lại, xoay người nói Lâm Nhược Tịch còn đang ăn cơm, "Được, tỷ biết rồi.’’ Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, lúc này Qúy Tinh mới đi ra ngoài, vừa ra khỏi doanh trướng, từ xa đã nhìn thấy hai bóng lưng, Long Thiên Việt?

"Hi Nhi, nếu Qúy Tình Thiên không tốt với nàng, hãy rời bỏ hắn đi. Ta sẽ đối với nàng thât tốt.’’ Long Thiên Việt ôm Nam Cung Hi, Qúy Tinh nhìn hai người họ, may mắn thức ăn trong miệng nàng đã nuốt xuống. Nếu không chắc sẽ nghẹn mất, tên Long Thiên Việt còn chưa chết tâm, sức quyến rũ của Nam Cung Hi thật lớn.

Nam Cung Hi đen mặt, Long Thiên Việt cứ như âm hồn bất tán, nhưng không đợi hắn mở miệng đã có người lên tiếng, "Khụ khụ! Long tướng quân, sao ngươi lại ôm phu nhân nhà ta?’’ Nghe thấy giọng nói ấy, Long Thiên Việt lập tức buông Nam Cung Hi ra, "Ngươi nhìn lầm rồi, ta chỉ đang đỡ nàng thôi.’’ Hắn xoay người nhìn Qúy Tinh.

"Thật sao?’’ Đương nhiên Qúy Tinh sẽ không tin, còn Nam Cung Hi thì đến bên cạnh nàng, cúi đầu, Long Thiên Việt không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Phải!’’ Hắn nói như chắc như đinh đóng cột, chỉ sợ Qúy Tinh sẽ dạy dỗ Hi Nhi của hắn.

"Nàng ở đây làm gì? Còn không theo ta trở về ăn cơm!’’Giọng điệu không tốt nói với người đang cúi đầu, Long Thiên Việt nắm chặt quyền, còn Nam Cung Hi gật đầu một cái, xoay người rời đi. "Tướng quân, thật ngại quá.’’ Qúy Tinh không biến sắc nhún vai một cái, Long Thiên Việt càng thêm tức giận muốn đánh người.

Đợi khi Qúy Tinh đi rồi, Long Thiên Việt mới giống như người điên chạy ra ngoài, tại sao! Tại sao! Sao Hi Nhi cứ khăng khăng một lòng đi theo Qúy Tinh như vậy? Tại sao! Qúy Tinh nhìn thấy bóng người chạy ra ngoài, lắc đầu một cái, đây là nàng vì hắn, nếu như hắn biết người mình thích thật ra là nam nhân, như vậy khẳng định không chỉ đến mức này.

Qúy Tinh vừa trở lại doanh trướng, không ngờ lại thấy một người, "Vân Hạo bái kiến Phó tướng quân, đây là thư Tứ hoàng tử muốn tôi giao cho ngài.’’ Hắn lấy thư ra, Qúy Tinh nhận lấy rồi mở ra xem, lập tức biến sắc, sao lại đến mau như vậy? Mới qua mấy ngày thôi mà.

"Chuyện này…Tất cả đều phản rồi sao?’’ Qúy Tinh khó tin mở miệng, Vân Hạo gật đầu một cái, "Hoàng thượng không chịu nổi, đã nằm liệt giường, theo chiếu chỉ trước kia, ai đánh bại Tử Nguyệt quốc, kẻ đó sẽ là người thừa kế.’’ Qúy Tinh suy tư, không ngờ tốc độ của họ cũng nhanh thật, vốn là phải qua nửa ngày một tháng đấy.

"Được, ta biết rồi.’’ Vũ khí của nàng có chỗ dùng đến rồi, còn quân đoàn Tình Thiên của nàng. Thời gian này không ai thấy nàng huấn luyện, xem ra bọn họ đã bớt đề phòng rồi. Điều nàng muốn chính là cái này, chẳng qua không biết bọn họ có thể đối phó được thứ trong tay quân đoàn Tình Thiên hay không, tất cả đều được nàng cải tạo.

"Tinh Nhi, sao vậy?’’ Lâm Nhược Tịch tò mò tiến lại, Qúy Tinh đưa thư cho nàng, Lâm Nhược Tịch trừng mắt, "Vậy…Vậy không phải muốn muội xuất chinh sao? Tỷ cũng muốn đi.’’ Nàng không yên lòng, nói đúng hơn, nàng không yên tâm về Long Thiên Hạo. "Nhược Tịch, tỷ nên ở lại quân doanh đi, chiến trường như địa ngục.’’ Qúy Tinh vỗ vai Lâm Nhược Tịch.

"Ta đi với nàng.’’ Nam Cung Hi đứng dậy, Qúy Tinh nhìn hắn một chút, gật đầu, trong quân doanh người biết võ không nhiều, hắn có thể giúp một tay. "Nhược Tịch, đi tìm hắn nói lời từ biệt đi.’’ Bởi vì lần này đi, cả nàng cũng không biết được kết quả, nói cho cùng, nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chiến trường thật sự.

Lâm Nhược Tịch xông ra ngoài, nhưng nàng không đi tìm người Qúy Tinh nhắc đến, mà suy tư một chỗ. Nếu Tinh Nhi không cho nàng theo cùng, vậy nàng có thể lén đi theo. Hóa trang thành binh sĩ, nghĩ như vậy, Lâm Nhược Tịch thông suốt, cũng không phát hiện có người sau lưng mình.

Long Thiên Hạo cũng nhận được thư của Tuyết Phi Bằng, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Lần này đi, có thể bách chiến bách thắng giống những lần trước hay không, hắn không thể nắm chắc. Vì cả những hoàng tử khác cũng đi theo, "Nhược Tịch.’’ Nghe được lời này, cơ thể Lâm Nhược Tịch chấn động. 

"Tướng …Tướng quân.’’ Nàng xoay người, Long Thiên Hạo chỉ muốn ôm nàng, nếu có thể hắn thật sự muốn ôm chặt lấy nàng. Nhưng không thể, hắn nắm chặt quyền, nỗ lực khắc chế bản thân, "Tướng quân, trận chiến lần này, mọi người nhất định phải thắng!’’ Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Nhược Tịch!’’ Long Thiên Hạo không khống chế được, gọi một tiếng rồi kéo nàng vào ngực mình, Lâm Nhược Tịch ngẩn người, không nhúc nhích, dù sao nàng cũng không ngờ vị tướng quân này lại có hành động như vậy. Do dự hồi lâu, Lâm Nhược Tịch cũng ôm hắn, coi như nàng phóng túng một lần này thôi vậy.

"Tinh Nhi, có phải nàng rất cảm động không? Ta cũng có thể làm vậy.’’ Nam Cung Hi đứng bên cạnh nàng, hai người họ cùng đi ra, nhìn thấy hai bóng người ở xa cũng không quấy rầy. Qúy Tinh quay đầu, tức giận trừng mắt với hắn, không khí lãng mạn như vậy lại bị hắn nói thế, thật mất hứng.

"Đi thôi!’’ Qúy Tinh xoay người trở về doanh trướng, Lâm Nhược Tịch và Long Thiên Hạo thời gian từ biệt, Nam Cung Hi sờ mũi mình, đi theo sau Qúy Tinh, "Huynh, không cho phép huynh lên giường của ta.’’ Qúy Tinh nói xong, đã nhìn thấy Nam Cung Hi nằm trên giường của nàng, gân xanh không khỏi giật giật.

"Phu quân, mau tới đây đi!’’ Nam Cung Hi giống như nữ nhân, vứt ánh mắt quyến rũ về phía Qúy Tinh, còn dùng giọng nói khiêu gợi như thế gọi nàng. "Nam Cung Hi! Huynh muốn ăn đòn phải không?’’ Không biết nàng vừa mới ăn cơm xong à? Muốn hại nàng nôn hết ra sao?

"Phu quân…’’ Gọi xong, hắn bắt đầu nới lòng dây lưng áo, Qúy Tinh đen mặt, "Huynh không ra ngoài đúng không? Được! Muội đi!’’ Tùy tiện tìm một chỗ qua đêm là được, chỉ là…Đáng chết! Sao nàng lại quên mất tên kia có võ công, hơn nữa còn rất bất phàm, nhìn kẻ đang đè lên người mình, Qúy Tinh suýt chút nữa nội thương.

"Tinh Nhi, nàng muốn ta khổ sở sao?’’ Nhìn lồng ngực lộ ra, Qúy Tinh nuốt nước miếng xuống, Nam Cung Hi hài lòng nhìn nàng, xem ra nàng cũng rất thích hắn, "Huynh dậy mau!’’ Nàng phản kháng, nhưng lại không biết rằng, giọng điệu kia nghe như đang làm nũng.

Vì không muốn nàng kháng cự nữa, Nam Cung Hi cúi người xuống hôn lên môi nàng. Lúc bắt đầu Qúy Tinh còn vũng vẫy, nhưng không biết vì sao nàng lại chủ động đáp lại hắn, "Tinh…Tinh Nhi…’’ Nam Cung Hi mặt đầy dục hỏa nhìn nàng.

"Hiện giờ thiếp là nam nhân, nên để thiếp phía trên đi.’’ Nói xong, Qúy Tinh lật người, đặt Nam Cung Hi phía dưới, thấy nàng chủ động, Nam Cung Hi cũng không so đo nhiều như vậy, Qúy Tinh chuyển bị động thành chủ động, tay từ từ dời xuống, tháo dây lưng quần ra…

"Nhược Tịch, nàng nghỉ ngơi đi.’’ Long Thiên Hạo đưa Lâm Nhược Tịch về doanh trướng, nàng gật đầu, đang muối từ biết thì tiếng động xấu hổ từ bên trong truyền ra khiến nàng đỏ bừng mặt, "Á…Uhm…’’ Mặc dù đã được đè nén, nhưng giữa đêm khuya yên tĩnh vẫn rất rõ ràng.

Long Thiên Hạo cũng nhận ra, hai người kia…Cũng đúng, bọn họ là phu thê, làm chuyện đó cũng là lẽ tự nhiên. Chỉ là Lâm Nhược Tịch cũng không nghĩ như vậy, sao Tinh Nhi lại cùng với Nam Cung Hi…Bọn họ đã không còn là phu thê mà! "Khụ, nếu không nàng đến chỗ của ta đi.’’ Long Thiên Hạo nói xong, Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn hắn.

"Đừng hiểu lầm, ta sẽ nhường giường cho nàng ngủ.’’ Hắn có thể chen chúc với đệ đệ, nhưng nàng thì không được, dù sao cũng là nữ nhân, nơi này đều là nam nhân, hắn không yên lòng. Nhìn doanh trướng kia một chút, xem ra không thể xong ngay được, nàng gật đầu một cái, theo Long Thiên Hạo rời đi.

Qúy Tinh đã cố gắng đè thấp giọng của mình, nơi này là quân doanh, nếu quá lớn tiếng sẽ bị nghe thấy. Nhưng người phía trên này sao lại như thế, dùng quá nhiều sức, khiến nàng suýt nữa mấy lần kêu thành tiếng. Nam Cung Hi cảm thấy tư vị này quá tuyệt vời, hắn chỉ biết chạy nước rút rồi lại chạy nước rút.

"Ừ... Nam... Nam Cung Hi, thiếp không được." Người nọ là không phải ăn trúng cái gì chứ? Sao lâu như thế vẫn chưa hết? Chỉ nghe tiếng giường cót két, Nam Cung Hi nhỏ giọng dỗ dành, “Sẽ nhanh thôi, Tinh Nhi, nàng nhịn một chút.’’ Nói xong chặn miệng nàng lần nữa.

Long Thiên Việt cũng muốn tìm Hi Nhi nói lời từ biệt, không ngờ lại gặp được cảnh Nam Cung Hi và Qúy Tinh đang ấy ấy trong daonh trướng. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, hắn ngẩn người tại chỗ, bên trong có tiếng hai người thở dốc dồn dập. Không phải hắn chưa từng có nữ nhân, nên hắn biết được, không ngờ chính tai mình nghe thấy nữ nhân mình thích ở phía dưới nam nhân khác, đáy lòng lại khó chịu như vậy.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hắn nắm chặt quyền, đây là lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng. Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ không ôm bất cứ hy vọng nào với Hi Nhi nữa, đại ca nói đúng, hắn không nên tiếp tục như vậy.

Chẳng qua vô thức hắn đã đứng trước cửa doanh trướng cả một đêm, khi trời hửng sáng, hắn mới lê thân xác mệt mỏi trở lại doanh trướng của mình. Không lâu sao, lại thấy rất nhiều người ra ra vào vào, vì Long phó tướng lại sốt cao không dứt.

“Nữ hoàng, Tuyết Nguyệt quốc đã chuẩn bị tấn công Tử Nguyệt quốc rồi.’’ Nhưng Tử Liên không có phản ứng gì, mà vẫn nhìn phía xa, ngày này cũng đến rồi? Nàng ta thật sự không muốn đối địch với hắn, “Diệp Thiên chuẩn bị ra sao?’’ Nàng không để tâm hỏi.

Nói đến kẻ này, xuất hiện rất kỳ bí, mục đích của hắn chính là muốn giết Tứ hoàng tử của Tuyết Nguyệt quốc, hình như là ân oán cá nhân. Nhưng hắn nói có biện pháp giúp họ thắng được, dù sao nàng ta cũng không chịu thiệt, muốn xe thử rốt cuộc có bao nhiêu phương pháp để đối phương buông bỏ vũ khí đầu hàng.

“Hắn? Bây giờ còn chưa nhìn thấy người đâu.’’ Đoán chừng đã chạy rồi, những lời này không dám nói ra, “Thật sao?’’ Tử Liên như người mất hồn đi ra ngoài, bầu trời vẫn trong xanh như thế, chẳng qua phía xa đã có một dải mây phiếm hồng, tượng trưng cho việc sắp có chiến tranh ư?