Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 127: Là công là thụ




Editor: Mai Tuyết Vân

Quả nhiên, Tuyết Phi Ngang giữ lời hứa, sáng hôm sau đã để họ rời cung, hắn sẽ làm như vậy, chỉ băn khoăn một điều. Chính là Đại nhi tử của hắn lại nhìn trúng một nữ nhân đã có phu quân và cả hai tử. Nên hắn không thể giữ họ lại, chỉ yêu cầu Qúy Tinh nửa năm sau làm tiếp một đợt ám khí cho hắn.

Sao Qúy Tinh có thể không nhìn ra dã tâm của hắn, rõ ràng chỉ muốn bảo vệ vị trí của mình. Ngoài mặt nàng gật đầu, rồi nghĩ thầm đến phải làm sao với Tuyết Phi Bằng. Nàng phát hiện Tuyết Phi Bằng với chuyện đoạt vị không chú ý đến, hoặc là đã kế hoạch từ lâu. Dù sao thì nàng không có ý giúp hắn bày mưu tính kế, nàng chỉ giúp hắn tấn công Tử Nguyệt quốc.

Vì sợ Long Thiên Việt và Qúy Tinh gây sự tranh chấp, Tuyết Phi Bằng chuẩn bị hai chiếc xe ngựa. "Qúy Tinh, cả nhà…’’ Tuyết Phi Bằng muốn nói lại thôi, nhưng lại tò mò muốn chết, hai tiểu tử còn chưa tỉnh ngủ, Qúy Tinh chỉ có thể bế chúng lên xe ngựa. Đợi nàng về sẽ hỏi Hách Liên Viên một chút, sao có thể để hai đứa trẻ một mình ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Tuyết Phi Bằng, nàng muốn cười. "Hắn…’’ Qúy Tinh muốn nói Nam Cung Hi là nam nhân, nhưng bị hắn trừng mắt, nàng dám nói, sẽ không xong với hắn đâu! "Khụ khụ…Có cơ hội tôi sẽ nói với ngài.’’ Bây giờ cứ để hắn rối loạn đi.

Lâm Nhược Tịch lo lắng đợi ở cửa quân doanh, nghe nói hôm nay họ sẽ trở về, đi lâu như vậy, sao còn chưa thấy người? Lúc nàng đang trông ngóng, ở đằng xa có hai chiếc xe ngựa xuất hiện, bọn họ trở về rồi?

"Tình Thiên, cuối cùng chàng cũng trở lại.’’ Qúy Tinh xuống xe, đã nhìn thấy Lâm Nhược Tịch chạy về phía nàng. Qúy Tinh bất đắc dĩ thở dài, lần này thì loạn thật rồi, không biết Long Thiên Việt nổi giận thành cái gì đây, còn Long Thiên Hạo nữa chứ, thật là đau đầu.

"Chàng… Các người?’’ Lâm Nhược Tịch chỉ vào Nam Cung Hi trong xe, sao lại biến thành hai người ở cùng một chỗ? Rồi lại nhìn người trong ngực Nam Cung Hi, Lâm Nhược Tịch lại càng lệ dâng lên mí, Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu, sao bọn trẻ lại ở đây?

Chẳng qua nét mặt của Lâm Nhược Tịch khiến Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt hiểu lầm, "Qúy Tình Thiên, ngươi không thể có lỗi với Nhược Tịch cô nương như thế được?’’ Lần này Long Thiên Hạo không ngăn cản việc đệ đệ mình chất vấn, bởi vì hắn cũng muốn biết, nàng sẽ xử lý chuyện giữa hai người thế nào. Lâm Nhược Tịch sững sờ, có lỗi với nàng sao? Vì sao? Khuôn mặt nàng đầy dấu chấm hỏi.

"Nhược Tịch, bây giờ phu thê họ đã đoàn viên, nàng định làm gì?’’ Long Thiên Hạo nhìn nàng, nếu nàng nói muốn rời khỏi Qúy Tình Thiên, như vậy hắn sẽ giúp nàng. Lâm Nhược Tịch nhìn hai người trên xe, đổi vai rồi à? Nàng nhịn cười đến nghẹn, chẳng qua bộ dạng của nàng rơi vào mắt người khác lại là đau lòng.

"Ta…’’ Lâm Nhược Tịch bối rối, hai người họ làm gì vậy? Còn đưa Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu đến, vậy Tử Hào đâu? Lúc này Qúy Triết tỉnh lại trong lòng Nam Cung Hi, dụi mắt, nhìn người đối diện đã lập tức nhào về phía nàng, "Nghĩa mẫu.’’ Tiếng gọi này khiến toàn bộ đều thộn mặt, dĩ nhiên trừ Qúy Tinh và Nam Cung Hi ra.

"Triết Nhi, cuối cùng nghĩa mẫu cũng thấy con, hiện giờ Tử Hào ra sao?’’ Nàng lập tức hỏi người trong lòng, "Đệ ấy không đi cùng chúng con, đang ở nhà ạ.’’ Qúy Niệm Sầu cũng tỉnh lại, lời vừa rồi là do nàng nói, Lâm Nhược Tịch gật đầu, Tử Hào không sao là tốt.

Tử Hào? Long Thiên Hạo nghi ngờ, không phải là tên nàng dùng trước đây sao? Nói như vậy nàng cũng có hài tử rồi? Qúy Tình Thiên…Sao lại có số tề nhân chi phúc* như thế? Hắn lạnh lùng nhìn nàng, Qúy Tinh im lặng, xem ra bọn đã hiểu lầm rồi. "Á!’’ Long Thiên Việt hét lên rồi chạy như bay ra ngoài, Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn người vừa chạy đi.

*tề nhân chi phúc: Đông vợ nhiều con.

"Ngài ấy sao vậy?’’ Long Thiên Hạo tái mặt nhìn nàng, sau đó không để ý đến ánh mắt của mọi người, kéo Lâm Nhược Tịch chạy ra ngoài. "Chuyện gì thế này…Haizz!’’ Tuyết Phi Bằng than thở, thôi hắn mặc kệ đấy, hắn sắp ngất đến nơi rồi. "Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng về đây.’’ Nói xong hắn ngồi lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.

Nhà của Võ lâm minh chủ, hiện giờ rối thành đoàn, vì không tìm thấy Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu, may là Tử Hào còn ở đây. Chỉ là giờ phút này nó đã khóc đến khàn cổ họng, nó chỉ đi lấy vài thứ, lúc trở lại đã không thấy hai đứa kia đâu, làm hắn sợ đến mức chạy đi tìm Hách thúc thúc.

"Tử Hào, ngoan, đừng khóc, con nhớ kỹ lại xem, trước đó bọn chúng có nói gì không?’’ Hách Liên Viên an ủi, Tử Hào lắc đầu, chẳng lẽ đã bị người ta bắt mất? Không thể, nơi này đã được bố trí cẩn mật, muốn bắt người không thể đơn giản như vậy.

"Đúng rồi, Hách thúc thúc, bọn họ có nghe lén thúc nói chuyện.’’ Điều này là do Qúy Triết vô tình lộ ra, hắn nhớ rõ, Hách Liên Viên thầm than hỏng rồi, hai đứa kia nhất định đã đến tìm Qúy Tinh: "Tử Hào, ngoan ngoãn ở nhà vài hôm, Hách thúc thúc đi tìm bọn họ.’’ Nói xong hắn xoay người rời đi.

"Nam Cung Hi, nhân dịp này huynh đi đi.’’ Qúy Tinh vừa trở lại doanh trướng đã lập tức nói, "Nam Cung thúc thúc?’’ Qúy Triết trợn to hai mắt, Qúy Niệm Sầu cũng không hiểu vì sao, người trước mắt rõ ràng là nữ nhân, sao Triết ca ca lại gọi là thúc thúc? "Hảm Triết Nhi nhỏ giọng một chút, không thể nói ra có biết không?’’ Hai tiểu tử đồng thời gật đầu.

"Ta không đi, ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.’’ Nam Cung Hi đi tới bên giường của Qúy Tinh, nằm xuống. Như vậy hắn có thể quang minh chính đại ngủ chung với nàng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu. Qúy Tinh nhìn hắn, đen mặt, chút tâm tư kia nàng còn không biết sao?

"Ta muốn đưa hai tiểu gia hỏa này ra ngoài, Qúy Triết, Qúy Niệm Sầu, các con trở về chỗ Hách thúc thúc, quân doanh không an toàn.’’ Qúy Tinh nhìn bọn họ, hai hài tử lắc đầu. "Mẫu thân, chúng con không muốn rời khỏi người.’’ Hai đứa cùng nói, "Triết Nhi, ngoan nào, mang theo muội muội ra ngoài có được không?’’ Nàng biết nhi tử này rất hiểu chuyện.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Qúy Triết gật đầu, "Được, Qúy Niệm Sầu, chúng ta trở về, không được làm phiền mẫu thân.’’ Bọn chúng còn nhỏ, nói không chừng sẽ trở thành một gánh nặng không cần thiết, "Triết ca ca, mẫu thân…’’ Mặc dù Qúy Niệm Sầu không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu.

"Qúy phó tướng, ngoài cửa có người muốn gặp ngài, đang muốn đánh nhau.’’ Có người đứng ngoài cửa thông báo, Qúy Tinh và Nam Cung Hi nhìn nhau một cái, ai vậy? "Được, ta biết rồi, đi ngay.’’ Nói xong, nàng bảo Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu đợi nàng trong lều, đừng ra ngoài, để Nam Cung Hi ở lại trông hai đứa bé.

"Đám người các ngươi! Ta muốn gặp Qúy phó tướng của các người!’’ Lại còn ngăn hắn, nhưng hắn rất bội phục, sao Qúy Tinh lại làm đến phó tướng rồi, "Ngươi còn gây sự nữa đừng trách bọn ta không khách khí.’’ Binh gác cửa chỉa vũ khí váo hắn, nhưng sao Hách Liên Viên sợ họ chứ?

"Dừng tay!’’ Qúy Tinh đi ra, là Hách Liên Viên? Sao hắn lại đến đây? "Qúy phó tướng, người này gào thét nói muốn gặp ngài.’’ Người bên cạnh nàng mở miệng, "Cho hắn vào.’’ Qúy Tinh nói xong, binh sĩ nhường đường, còn Hách Liên Viên đến trước mặt nàng, Qúy Tinh nháy mắt với hắn, hai người cùng đi sang một phía.

"Sao huynh lại đến đây?’’ Đến chỗ ít người, nàng mở miệng, "Tinh Nhi, muội mắng ta đi! Ta không coi sóc tốt Triết Nhi và Qúy Niệm Sầu, không tìm thấy hai đứa trẻ.’’ Gương mặt của hắn tự trách, Qúy Tinh nhìn hắn, tới đúng lúc lắm, có thể mang hai tiểu tử kia về cho nàng.

"Huynh đi theo muội.’’ Qúy Tinh nói với hắn, sau đó đi về doanh trướng của mình, Hách Liên Viên khó hiểu nhìn nàng, sao nàng lại không kinh ngạc hay nóng giận vậy? Hai người đi vào doanh trướng, Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu thấy người phía sau Qúy Tinh, cả hai không hẹn cùng mở miệng.

"Hách thúc thúc!’’ Hách Liên Viên sững sờ, bọn trẻ thật sự vẫn tìm được Qúy Tinh, thật may là chúng không sao, nếu không hắn không biết đối mặt với nàng thế nào. "Sao ngươi lại đến đây?’’ Nghe được giọng nói này, Hách Liên Viên nhìn sang, không tự chủ được cơ mặt co giật, "Nam…Nam Cung Hi?’’ Không ngờ bây giờ hắn còn mặc nữ trang, đây là muốn diễn gì?

"È hèm!" Sắc mặt Nam Cung Hi nhìn hắn không được tốt, Hách Liên Viên hoài nghi, Tinh Nhi không biết sao? Còn nữa… "Mặc kệ huynh ấy, chuyện này nói ra rất dài dòng, đúng rồi, dẫn bọn trẻ trở về đi.’’ Qúy Tinh chỉ vào hai tiểu tử, Hách Liên Viên gật đầu.

"Vậy hắn thì sao?’’ Hách Liên Viên nhìn Nam Cung Hi, người kia cau mày, "Huynh ấy? Tạm thời không thể đi, nếu không tên Long phó tướng sẽ phát điên mất.’’ Nói xong nàng thở dài, Hách Liên Viên tò mò, "Ngươi mau mang bọn trẻ đi đi.’’ Tránh để Hách Liên Viên hỏi nữa, Nam Cung Hi cũng mở miệng.

Chuyện hắn giả nữ bị nam nhân coi trọng, không phải chuyện vẻ vang gì, chủ ý là hắn không muốn trở thành trò cười. Qúy Tinh nhìn Nam Cung Hi, không nói gì, dù sao chuyện này sớm muộn gì Hách Liên Viên cũng sẽ biết, đến lúc đó hắn muốn giấu cũng không giấu được.

"Được rồi, nếu các con muốn làm gì phải nói cho ta biết chứ.’’ Nói xong hắn tiến lên nắm tay Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu, "Mẫu thân, Niệm Sầu sẽ rất nhớ người.’’ Mặc dù Qúy Triết không nói, nhưng ánh mắt lại nói hết tất cả, "Ngoan nào, mẫu thân sẽ trở về nhanh thôi.’’ Nàng cũng rất muốn đi, nhưng nàng đã đồng ý giúp Tuyết Phi Bằng.

"Ta đưa các con ra ngoài, trở về chăm sóc cho Tử Hào thật tốt, biết không?’’ Vốn nàng muốn để Lâm Nhược Tịch cũng về, nhưng…Người đã bị Long Thiên Hạo lôi đi, hai người kia… Haizz! "Mẫu thân, chúng con sẽ chăm sóc Tử Hào thật tốt.’’ Mặc dù bọn họ vẫn là hài tử, nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn Tử Hào.

"Đúng rồi, Nhược Tịch có ở đây không?’’ giống như Hách Liên Viên nhớ ra chuyện gì đó, Qúy Tinh lắc đầu, "Sao thế? Có chuyện gì?’’ Nhìn dáng vẻ đắn đo của hắn, "Là vì…Đường Tĩnh Thiên.’’ Để hắn nói thế nào đây, cái tên Đường Tĩnh Thiên đáng ghê tởm đó, thật sự muốn đánh chết hắn.

"Hắn thế nào? Nếu không nói với muội, muội sẽ chuyển lời cho Nhược Tịch cũng được.’’ Hách Liên Viên lắc đầu một cái, "Ta cảm thấy không nói cho muội ấy thì tốt hơn, Đường Tĩnh Thiên lại đón mẫu tử Thủy Linh về, bây giờ…’’ Hắn chưa nói xong, nhưng mọi người đều hiểu.

"Được rồi, chuyện này với tỷ ấy cũng không sao.’’ Dù sao thì còn một Long Thiên Hạo ở đây, sợ cái gì, tên Đường Tĩnh Thiên đó, ngay từ ban đầu nàng không nên để Lâm Nhược Tịch đi cướp hôn, nói ra cũng tại nàng. "Được, vậy chúng ta đi trước.’’ Hách Liên Viên mang theo hai đứa trẻ đi về nhà.

Trở lại doanh trướng, gặp Nam Cung Hi nằm trên giường của nàng, Qúy Tinh không khỏi cau mày, "Huynh, xuống cho ta!’’ Nam Cung Hi lắc đầu, "Phu quân, thiếp đã chờ người lâu rồi.’’ Nói xong, Qúy Tinh suýt nữa ngất xỉu, hắn diễn trò hơi quá rồi nhỉ? Bây giờ hai người như vậy, ai là công ai là thụ?