Ta một người một ngựa ôm Vệ Phong trong lòng rời khỏi Biện Kinh, khi ra khỏi cổng thành gặp phải phục kích.
Xung quanh toàn là binh sĩ giương cung kéo tên, trong đêm tối giống như từng đốm lửa ma trơi.
Trên tường thành xuất hiện bóng dáng của Đàm Tam Quyết.
"Ta đã biết mà!" Đàm Tam Quyết vừa giận vừa hận: "Trong năm năm qua, ta đã viết cho ngươi bao nhiêu bức thư, thậm chí tự mình mang y quan của Hoàng hậu đến đón ngươi, ngươi cũng chưa từng trở về nhìn ta một lần. Nhưng ta vừa bắt được Vệ Phong, ngươi vội vã đến ngay!"
"Lưu Ninh Hoan, ngươi thích hắn đến thế sao?! Ngươi còn nhớ mình là thê tử của ai không?!"
"Ngươi lại vì lý do ngu xuẩn như vậy mà hại hắn?!" Ta nắm chặt chuôi đao, rồi bất lực buông ra: "Đàm Tam Quyết, nếu ngươi còn niệm tình xưa, hãy để Vệ Phong rời đi, để lại một chút m.á.u tướng cho thiên hạ."
"Ngươi còn dám cầu xin cho hắn?!"
Ta không thể chịu đựng được nữa, nắm lấy một lọn tóc của mình, tay vung đao lên!
"Đã như vậy, khi xưa kết tóc, nay đã trả lại! Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!"
Gió đêm thổi mạnh.
Tóc lại nhẹ.
Ta buông tay, lọn tóc đó bay tản mác trong gió.
"Ngươi nói chia tay là chia tay?!" Mắt Đàm Tam Quyết đỏ ngầu: "Ngươi nghĩ hôm nay ngươi có thể đi được sao!"
Mọi cây cung trên thành đều được kéo căng.
Ta khinh miệt nhìn hắn ta một cái, thản nhiên ghì cương ngựa tiến lên.
Phía trước chính là cổng thành.
Nơi đó có ánh trăng, càng lúc càng gần.
"Lưu Ninh Hoan!" Giọng Đàm Tam Quyết mang theo chút nghẹn ngào nức nở: "Ta đồng ý với ngươi, ta đồng ý... Chỉ cần ngươi bỏ Vệ Phong quay về bên ta, chúng ta sẽ như trước kia! Mọi chuyện trong quá khứ ta sẽ không truy cứu!"
Ta mặc áo giáp của mình lên người Vệ Phong, bảo vệ hắn kỹ càng.
"Đàm Tam Quyết, ngươi vẫn không hiểu ta. Từ ngày ta chạy trốn khỏi Biện Kinh, ta chỉ có một cách chết, đó là tranh đoạt thiên hạ, bại trận bị g.i.ế.c chứ không phải vì sinh con cho ngươi mà c.h.ế.t trong cung sâu thẳm đó."
"Hôm nay, ngươi có thể lăng nhục ta, thậm chí nghiền nát xương thịt ta, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm được, chính là sở hữu ta! Ta mãi mãi mãi mãi, không muốn làm thê tử ngươi nữa!!!"
Đàm Tam Quyết nghe câu nói này, ngất đi tại chỗ, trên thành lầu trở nên hỗn loạn.
Cung thủ bắt đầu b.ắ.n tên. Từng mũi tên cắm vào cơ thể ta nhưng ta không cảm thấy đau, bảo vệ Vệ Phong trong lòng, phóng ngựa trên đường lớn không quay đầu lại, một lần nữa phóng ra khỏi cổng thành đó.
Vệ Phong hấp hối, y phục ta đẫm m.á.u nhưng đó là một đêm rất đẹp rất đẹp. Giống như đêm nhiều năm trước, hai chúng ta cùng cưỡi ngựa rời khỏi Biện Kinh, đẹp như vậy.
Xuân phong đắc ý vó ngựa chạy nhanh, chỉ là tầm nhìn của ta bắt đầu mờ đi, tay ta cũng dần mất đi sức lực, ta không thể nắm chặt đao nữa, cũng không thể giữ được dây cương...
Ta ôm Vệ Phong ngã ngựa, lăn mấy vòng trong bụi cỏ.
"Hahahahahahaha..." Ta ngửa mặt cười lớn, cười đến chảy nước mắt.
Nửa đời Dụ phi, cuối cùng thành Hán Vương.
Ta chết, không uổng!
Hết chương 16