Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Quyển 2 - Chương 11: Gặp mặt nhưng không nhận ra nhau.




Editor: Voicoi08

“Cốc cốc, cốc cốc cốc, tiểu thư, muội tỉnh chưa?” Trời đã sáng rồi, Trần Tử Liệt xử lí xong công việc ở song bạc về không nhìn thấy Mộc Đào Đào, hắn không thể không đi lên gọi nàng xuống ăn cơm, đói đến mức bị bệnh dạ dày cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn.

“Ừ, . . ., muội tỉnh rồi, nhưng muội không mặc được bộ quần áo này.” Thật ra lúc Trần Tử Liệt gõ cửa thì Mộc Đào Đào cũng mới tỉnh dậy, cô nghĩ cô không biết mặc quần áo ở cổ đại nên chỉ có thể cầu cứu Trần Tử Liệt.

“Vậy tiểu thư chờ một chút, tôi đi tìm cho tiểu thư một nha hoàn.” Hiện tại, nghe thấy giọng nói mềm mại của Mộc Đào Đào, Trần Tử Liệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ rối rắm của nàng, hắn cười cười nhận mệnh xoay người đi ra ngoài tìm nha hoàn cho nàng, quần áo ở cổ đại thật sự quá phiền toái, ngay cả hắn cũng chưa quen đâu, nói gì đến Mộc Đào Đào.

“A. Được, nhưng mà ca ca đi nhanh lên một chút, bụng muội đã đói đến mức xẹp lại rồi.” Mộc Đào Đào suy nghĩ một chút lại nói với Trần Tử Liệt.

“Biết rồi. Ta sẽ về ngay lập tức.”

Một lát sau, Trần Tử Liệt tìm về cho nàng một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ thanh tú, chỉ là có chút gầy, nhìn qua giống như trải qua một thời gian dài sống trong tình trạng không đủ dinh dưỡng.

“Cạch. ..” Tiểu nha đầu đẩy cửa bước vào, đi đến cạnh giường của  Đào Đào nói: “Tiểu thư, nô tỳ gọi là Băng Nhi, sau này nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư.”

“Ha ha. Ngươi chính là người Tử Liệt ca ca tìm đến sao? Băng Nhi? Muội sinh vào mùa đông à?” Mộc Đào Đào nhìn nha đầu trước mắt khiến nàng cảm thấy rất buồn cười.

“Hồi tiểu thư, đúng vậy.” Băng Nhi đứng trước mặt Mộc Đào Đào cúi người, nhẹ nhàng đáp.

“Ôi, Băng Nhi, muội đừng câu nệ như vậy.” Mộc Đào Đào cười ha ha lôi kéo bàn tay của Băng Nhi.

“Muội mau đến giúp ta mặc quần áo đi. Ta không biết mặc.” Mộc Đào Đào dí dỏm thè lưỡi một cái, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vậy mà nàng lại phải nhờ một tiểu cô nương giúp nàng mặc quần áo.

“Đây là quần áo mới công tử mua cho người.” Băng Nhi vừa nói xong, tay chân cũng rất nhanh nhẹn giúp Đào Đào  mặc quần áo.

“Tiểu thư, người mặc bộ quần áo này thật xinh đẹp.” Tùy rằng vừa rồi lúc chưa thay quần áo Mộc Đào Đào cũng rất xinh đẹp, lúc đó mang theo vẻ đẹp của sự lười nhác, mà hiện tại, sau khi đã mặc xong quần áo nàng lại khiến cho người ta thấy hương vị đoan trang, thanh lịch nhưng vẫn mang theo sự dí dỏm, càng thêm vẻ linh động.

“Ha ha, cái miệng nhỏ của Băng Nhi thật ngọt nha, có phải muội vừa ăn đường mật không vậy. Muội mau đến giúp ta chải tóc đi.” Mộc Đào Đào kéo Băng Nhi đến trước bàn trang điểm.

“Vâng.” Băng Nhi thấy Mộc Đào Đào không phải kiểu tiểu thư yếu ớt, cả người nàng cũng chậm rãi trở nên thoải mái hơn nhiều, cũng không câu nệ như cũ.

“Từ từ, chậm chút chậm chút, Băng Nhi, muội giúp ta làm một kiểu đầu đơn giản một chút, còn nữa, ta không cần những đồ trang sức này, rất mệt, đến lúc đó có ra đường cũng không thăng bằng được.” Mộc Đào Đào bị dáng vẻ của Băng Nhi dọa sợ, nhanh chóng bảo nàng không cần làm quá phức tạp.

Tí nữa nàng còn đi nhìn nhà cửa, nàng cũng không muốn tí nữa mỉnh thành một con khổng tước đi trên đường, nếu té xỉu thì phải làm sao.

“Ha ha. Vậy cũng được, muội làm cho tiểu thư một kiểu đầu đơn giản một chút.” Mộc Đào Đào là chủ nhân tốt nhất mà nàng từng gặp, khi nói chuyện cũng không coi nàng như nô tỳ, tiểu thư nhà nào mà không muốn mình ăn mặc xinh đẹp một chút, vậy mà tiểu thư lại muốn nàng làm cho tiểu thư thanh lịch một chút.

“Tiểu thư, người nhìn kiểu này có được không?” Mặc dù tiểu thư rất dễ nói chuyện nhưng nàng vẫn muốn hỏi  xem tiểu thư có bằng lòng hay không.

“Ừ, Băng Nhi thật khéo tay nha. Không tệ, rất đẹp mắt.” Mộc Đào Đào hài lòng gật đầu một cái, như vậy mới đúng chứ, không có gì càng đỡ mệt mỏi.

“Đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm đi, nhất định Tử Liệt ca cũng đợi đến mức nỏng nảy rồi.” Mộc Đào Đào cười ha ha kéo Băng Nhi đi xuống lầu, vốn trước đó Mộc Đào Đào muốn ở cùng Trần Tử Liệt ở trong sòng bạc, nhưng dù sao sòng bạc cũng là tốt xấu lẫn lộn, sao có thể yên tâm để nàng ở trong đó được, cuối cùng dưới sự yêu cầu kiên quyết liệt của Trần Tử Liệt nàng vẫn đến khách sạn ở.

“Vương Gia, phía trước là Kinh Thành, chúng ta có thể đến ‘Thiên Hương Lâu’ trước không, sắp xếp xong mọi người lại cùng nhau tìm Mộc cô nương được không ạ?”

“Cũng được.” Dù mình có vội nhưng các huynh đệ cũng đã mệt mỏi, để bọn họ sắp xếp ổn định trước đã, rồi cùng nhau tìm Mộc Mộc cũng không muộn.

Lúc đến ngoài Kinh Thành, đám người Hiên Viên Diễm cũng không tiện tiếp tục cỡi ngựa chạy trên đường cái, chỉ có thể để đám người Vân dắt về  Thiên Hương Lâu trước, tự mình muốn đi dạo một vòng trước, giống như có lình cảm không lời dẫn dắt vậy.

Dù sao cũng là người của nước khác, mình cứ như vậy, cũng không báo một tiếng đã đến rất dễ gây ra hiểu lầm, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

“Tử Liệt ca ca, hôm nay anh hẹn mấy nhà vậy, nếu không ca nói cho Băng Nhi đi, để Băng Nhi đưa muội đi là được rồi, cả ngày ca cũng rất bận rộn.” Sau khi cơm nước xong, Trần Tử Liệt lập tức kéo Mộc Đào Đào ra ngoài xem nhà, hắn theo yêu cầu của Mộc Đào Đào tìm một mấy căn nhà, muốn nhanh chóng chuyển vào, nàng là một cô gái ở mãi trong khách sạn cũng không an toàn, chỗ này cũng không giống như ở hiện đại.

“Ta đã xử lí tốt công việc của ngày hôm nay, hôm nay đặc biệt để đi chọn nhà với muội.  Muội nha, tốn ít tâm tư vào những việc đó thôi, bây giờ nên suy nghĩ một chút xem tý nếu mua nhà chúng ta còn phải thêm một số thứ. Đến lúc đó sẽ có việc cho muội bận rộn rồi.”

“Ha ha, vậy cũng tốt, hôm nay nhất định ta phải chọn một căn nhà thật tốt.” Trên đường phố vang lên tiếng cười như chuông bạc của Mộc Đào Đào.

Hiên Viên Diễm nghe thấy âm thanh quen thuộc vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn nhìn thấy một bóng lưng màu hồng, cho dù hắn nhìn từ đằng xa cũng không thể quên được bóng dáng kia, hốc mắt cũng ướt lên, trong lòng vừa hưng phấn, kích động, lại thêm cả khủng hoảng, sợ đó chỉ là ảo giác của mình, sợ chính mình vừa đi đến đã mất, nhưng hai chân cũng không nghe theo sự sai bảo của chủ nhân, nhanh chóng đi về phía Mộc Đào Đào.

Cho đến khi bọn người Mộc Đào Đào dừng lại trước một tòa viện, Hiên Viên Diễm mới đi đến.

Hiên Viên Diễm cứ lẳng lặng đi đến trước mặt Mộc Đào Đào, một câu cũng không nói, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy giống như cả vùng biển mênh mông nhìn chằm chằm vào nầng, giống như muốn khảm nàng vào lòng.

Mộc Đào Đào nhìn thấy một soái ca đẹp trai đi đến, lại dùng ánh mắt thâm tình , cưng chiều nhìn nàng, khiến nàng không biết làm thế nào, theo ánh mắt của hắn, nàng giống  như người hắn yêu nhất, nhưng bản thân nàng lại không biết hắn nha, người kia có nhận sai người không vậy.

Hai người cứ chăm chú nhìn nhau một lúc lâu, Hiên Viên Diễm mới đi lên trước một bước ôm Mộc Đào Đào vào ngực, nỉ non bên tai nàng: “Bảo bối, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.” Âm thanh trầm thấp mà u buồn mang theo sự kìm nén, hưng phấn, khủng hoảng, cùng với sự run rẩy đi thẳng vào trái tim Mộc Đào Đào.

Mộc Đào Đào nghe thấy âm thanh này,  trái tim nàng co rút đau đớn từng đợt, nàng cũng không rõ bản thân bị làm sao, rõ ràng là một người không quen biết, nhưng bản thân nàng để hắn ôm cũng không thấy phản cảm, ngược lại nàng lại thấy thật uất ức, giống như chỗ trống trong lòng vừa được lấp đầy, nàng có chút luyến tiếc đẩy hắn ra, chỉ có thể nói khẽ: “Ngươi có thể buông tay ra trước được không? Ta không thể thở được nữa rồi.”

“Vậy nàng phải đồng ý với ta, về sau, vĩnh viễn không được lại rời khỏi ta.” Hiên Viên Diễm hơi buông lỏng tay, nới ra khoảng cách giữa hai người, hắn nhìn tiểu cô nương ngày nhớ đêm mong năn nỉ nói.

“Chuyện đó, có phải ngươi nhận sai người rồi không?” Tuy Mộc Đào Đào rất thích cái ôm của hắn, nhưng loại cảm giác bị người khác nhận lầm làm thế thân này thật sự không tốt tí nào, trong lòng nàng có chút không thoải mái.

Hiên Viên Diễm nghe thấy lời nói của tiểu cô nương trước mặt giống như vừa bị ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cứ như vậy ngây ngốc đứng ở chỗ đó.