Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 16: Hành hạ ngọt ngào




Thi Mai Nhân nói xong lại xoay người về phía Tiêu Lãnh Hàn: "Công tử, ta vẫn nên đi theo Tuyết Nhi muội muội!" Mặc dù Tiêu Lãnh Hàn cũng rất ưu tú, nhưng so sánh với người mình thích thì Hiên Viên Diễm vẫn dịu dàng săn sóc hơn.

"Ừm" Tiêu Lãnh Hàn hừ nhẹ một tiếng, cứ thế uống rượu."Cốc cốc, cốc cốc" ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tuyết Nhi vốn rất tức giận, muốn yên lặng một chút, nghe được âm thanh này hỏa khí lập tức vọt lên.

"Người nào?" Sải bước đi tới phía cửa, giọng nói có chút ý tứ không tốt.

"Quận chúa là ta" Thi Mai Nhân đứng ở cửa nhẹ nhàng đáp lời.

"Mai tỷ tỷ à! Mau vào!" Mở cửa thấy là Thi Mai Nhân thì cũng hết giận một chút.

"Được, Quận chúa vẫn còn không vui vì chuyện mới vừa rồi sao?" Thi Mai nhân đi theo Lý Tuyết Nhi vào gian phòng rót cho nàng một chén trà ở trước bàn.

"Thật sự là tức chết ta, tỷ nói rốt cuộc tiểu tiện nhân này có cái gì tốt nha! Hàn ca ca che chở nàng như vậy!" Lúc Lý Tuyết Nhi nói đến Mộc Mộc cặp mắt lộ ra phẫn hận, ước gì rút gân nàng ra, uống máu của nàng mới có thể giải hận.

"Nàng có thể có cái gì tốt! Tuy nhiên dáng dấp đáng yêu một chút, Thái tử cũng nhất thời mới mẻ đối với nàng thôi, người không cần để ở trong lòng, huống chi nàng còn dây dưa không rõ cùng Hiên Viên Diễm!" Gương mặt Thi Mai Nhân khinh miệt, loại nha đầu này không đáng để lo lắng, nhưng Hiên Viên Diễm rất cưng chìu nàng, nàng ta muốn nghĩ biện pháp diệt trừ Mộc Mộc mới được, nếu như mình để cho người động thủ, vạn nhất bị đoán được liền khó thoát khỏi cái chết, nếu như là,,,, trong mắt Thi Mai Nhân thoáng qua một đạo tinh quang, nhanh đến mức mà người khác không thấy rõ.

"Mai tỷ tỷ vậy tỷ nói ta phải làm gì nha! Hàn ca ca cũng bị tiểu tiện nhân này mê hoặc!" Lý Tuyết Nhi bỉu môi làm nũng với Thi Mai Nhân, bởi vì nàng biết Thi Mai Nhân có nhiều biện pháp, hơn nữa nàng nhất định sẽ giúp mình.

"Cũng không phải là không có biện pháp, nhưng mà có một chút mạo hiểm!" Thi Mai Nhân cố tình làm khó.

"Này Mai tỷ tỷ mau nói biện pháp gì" Lý Tuyết Nhi vừa nghe Thi Mai Nhân có biện pháp liền vội vàng năn nỉ.

Thi Mai Nhân nhìn Lý Tuyết Nhi gấp gáp, cũng biết đã thành công làm Lý Tuyết Nhi hứng thú, nếu như kế hoạch này của nàng thành công trừ khử Mộc Mộc, như vậy mình có thể từng bước đến gần Hiên Viên Diễm hơn, nếu không thành công cũng không có nửa xu quan hệ cùng mình, cũng sẽ là Lý Tuyết Nhi cõng lấy oan ức này.

"…… " Thi Mai Nhân ở bên cạnh lặng lẽ nói cho Lý Tuyết Nhi.

"Như vậy có thể không?" Lý Tuyết Nhi có một chút lo lắng, mặc dù bình thường mình bá đạo, nhưng chưa từng làm chuyện này, vẫn có một chút cự tuyệt.

"Yên tâm đi, đến lúc đó người nhiều như vậy, nhất định không có vấn đề, cũng sẽ không hoài nghi trên người chúng ta." Trong mắt Thi Mai Nhân thoáng qua tia sáng âm ngoan, chợt lóe lên, sau đó mặt bình tĩnh nói với Lý Tuyết Nhi, Lý Tuyết Nhi cũng không có phát hiện.

——

Bên Thiên Hương lâu Hiên Viên Diễm cho Mộc Mộc ăn hết, mình lại tùy tiện ăn một chút liền mang theo Mộc Mộc đi lên lầu, mà Tiêu Lãnh Hàn không thấy được nữa, cũng đi trở về khách sạn, nghĩ thầm hiện tại An Long cũng tra ra được thân phận của Mộc Mộc.

"Diễm, chàng đã nói đến Liên Thành phải giúp tìm thân nhân của ta." Vừa đến gian phòng Mộc Mộc liền chôn mình ở trước ngực Hiên Viên Diễm buồn buồn nói, nếu như người bán súng đó thật sự là Trần Tử Liệt thì tốt, ít nhất ở nơi địa phương xa lạ này mình cũng có thân nhân; Trần Tử Liệt lớn hơn Mộc Đào Đào năm tuổi, từ nhỏ đã được bị huấn luyện để bảo vệ Mộc Mộc, cũng có thể nói là nhìn Mộc Mộc lớn lên, cho nên Mộc Mộc đối với hắn giống như ca ca của mình.

"Nàng yên tâm, ta đã cho người tra xét, không quá ba ngày sẽ có kết quả, cho nên vui vẻ đi, cũng đừng buồn buồn không vui " khó được khi Mộc Mộc chủ động ôm mình, hắn hết sức hưởng thụ phúc lợi như vậy!

"Diễm chàng thật tốt!" Mộc Mộc vui vẻ nói, lúm đồng tiền trên mặt trông khả ái, đầu nhỏ lại cọ xát trong ngực Hiên Viên Diễm, cực kỳ giống một con mèo Ba Tư lấy lòng chủ nhân, làm cho lòng Hiên Viên Diễm mềm mại.

"Bảo bối ngoan, để ta rửa mặt cho nàng một chút rồi ngủ, ngày mai còn có thể dẫn nàng chơi một chút ở Liên Thành!" Hiên Viên Diễm kéo Mộc Mộc qua để cho nàng ngồi ở trên ghế, chuẩn bị rửa mặt cho nàng.

"Có thật không? Vậy có thể không mang theo cái khăn che mặt hay không?" Mộc Mộc cau cái mũi nhỏ, lấy lòng hỏi Hiên Viên Diễm.

"Nếu nàng nghe lời, hiện tại ngoan ngoãn rửa mặt rồi đi ngủ, có thể suy tính một chút nhé!" Vỗ vỗ đĩnh lỗ mũi xinh đẹp của Mộc Mộc, hắn dịu dàng lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

"Được, vậy ta lập tức thay quần áo ngủ!" Nói xong cởi y phục của mình, cho dù y phục này giống như đối nghịch cùng nàng, làm thế nào cũng không cởi được, bất đắc dĩ đáng thương nhìn Hiên Viên diễm: "Diễm, ta không cởi được, chàng giúp ta có được hay không?" giọng nói nũng nịu lại thêm một chút mềm nhũn.

"A, được!" Khẽ cười cởi xiêm áo cho nàng, lại lấy toàn bộ trang sức trên đầu xuống, hôn một cái ở trên trán nàng mới để cho nàng nằm xuống ngủ.

"Ngoan, mau ngủ đi!" Một lát sau thấy ánh mắt Mộc Mộc còn mở thật to, Hiên Viên Diễm cho là Mộc Mộc sợ ngủ một mình, chỉ đành phải lên tiếng dụ dỗ.

"Diễm,,, " Con ngươi đen nhánh như ngọc thạch ngơ ngác nhìn hắn.

"Ta đây, ngủ đi!" Hiên Viên Diễm ngồi ở mép giường, ngón tay vuốt ve gương mặt kiều diễm của Mộc Mộc.

"Diễm,,, "

"Ngoan, ta đây "

"Diễm,,, "

"Bảo bối nàng làm sao vậy?"

"Chàng có thể theo ta ngủ hay không!" Nói xong cả khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến độ có thể nhỏ ra máu.

"Được! Mau ngủ đi!" Hiên Viên Diễm thở dài than thở, cỡi áo khoác xuống ôm người Mộc Mộc vào trong ngực, thật là một tiểu yêu tinh giày vò.

Bình thường Hiên Viên Diễm đều chờ Mộc Mộc ngủ thiếp đi sau mới lặng lẽ đi lên ôm nàng ngủ, cứ một đêm như vậy cũng muốn đứng lên tắm nước lạnh nhiều lần, còn đừng bảo là giống như bây giờ Mộc Mộc chủ động vòng quanh hông của hắn, đầu nhỏ ở ngực cọ xát, đơn giản là hành hạ chết người, còn phải cẩn thận không để cho Mộc Mộc phát hiện sự khác thường của hắn, nhưng nha đầu này ngủ tuyệt không đàng hoàng, thật là hành hạ ngọt ngào.

——

"Chủ tử" toàn thân An Long màu đen không tiếng động xuất hiện trước mặt Tiêu Lãnh Hàn.

"Tra được cái gì?" Tiêu Lãnh Hàn lười nhác dựa vào ghế, hai tròng mắt nửa khép, thật giống như ngủ thiếp đi.

"Cô nương kia gọi là Mộc Đào Đào, là Hiên Viên Diễm nhặt được bên cạnh bờ biển ở thôn Ngọc Long!"

"Cứ như vậy?" Tiêu Lãnh Hàn mở con ngươi nhìn An Long, rõ ràng không tin, nhưng thực lực của hắn mình rõ ràng nhất!

"Là, chỉ có như vậy, Hiên Viên Diễm cũng không tra được gì cả!"

"Ta biết, ngươi đi xuống." Nói xong lại nhắm hai mắt lười nhác dựa vào ghế, nhưng có ý tứ, ngay cả Hiên Viên Diễm cũng không tra được.

An Long giống như khi đến, lại lặng yên không tiếng động rời đi.