Editor: Lạc Tâm Vũ
Sáng sớm, mặt trời đang sáng dưới tiếng thúc giục của gà trống, lười biếng duỗi duỗi cánh tay, mỉm cười phát ra tia sáng rực rỡ đầu tiên. Ấm áp chiếu vào gian phòng, chiếu cả phòng thành màu vàng.
Mà nhân nhi trên giường kia dưới sự soi sáng của mặt trời, mắt như sao, lông mi dài dài hơi rung rung, mũi cao thẳng mà không mất đi sự xinh xắn tiếp theo là miệng nhỏ đáng yêu mở ra, hiện ra màu hồng nhàn nhạt. Vạt áo nửa mở ra, lộ hai vai trắng nõn và một đôi chân xinh đẹp dễ thương.
“Làm thế nào bây giờ Hồng Hạnh, tiểu thư vẫn chưa chịu dậy, một lát phải xuất phát rồi.” Bích Vân có chút sốt ruột, hôm nay xuất phát đi Liên Thành, tất cả mọi người chuẩn bị xong sẽ lập tức lên đường, tiểu thư còn đang ngủ, cũng không có một chút ý đồ muốn dậy, thật là sốt ruột chết đi được.
“Không phải Vương gia nói để tiểu thư ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại ư, ngươi gấp làm gì.” Hồng Hạnh không nóng nảy chút nào, bây giờ tất cả Vương phủ ai chẳng biết đạo lí tiểu thư nhà nàng là lớn nhất, cái gì Vương gia cũng theo tiểu thư, nàng liên quan cũng thơm lây, người trong phủ chính là vô cùng cung kính với nàng.
“Nhưng dù sao để Vương gia chờ chúng ta hình như không tốt lắm?” Bích Vân vẫn rất lo lắng, tuy là bây giờ Vương gia rất sủng ái tiểu thư, nhưng ai có thể đảm bảo Vương gia có thể cưng chiều tiểu thư cả đời đây? Đều nói Đế Vương vô tình, đợi có một ngày hắn gặp được một cô nương xinh đẹp, không dám đảm bảo tâm hắn sẽ không động. Bích Vân lo lắng cũng là bình thường, nhà dân chúng bình thường cũng là tam thê tứ thiếp, huống chi đây là Vương gia chứ? (dien&dan^le^quy^don)
“Bích Vân ngươi đừng lo lắng,,, Vương gia, tiểu thư còn chưa tỉnh!” Hồng Hạnh nói còn chưa nói xong Hiên Viên Diễm đã tới rồi.
“Các ngươi chuẩn bị một chút thức ăn cho tiểu thư còn có đồ ăn vặt để trên xe” Nói xong xoay người đi vào.
Nhìn tiểu nhân nhi ngủ trên giường, Hiên Viên Diễm sủng nịch cười cười, nghĩ thầm thực sự là một bé mèo lười nha! Liền nhẹ nhàng ôm Mộc Mộc vào trong ngực, lau mặt cho nàng, lau tay, lại lấy y phục cẩn thận mặc cho nàng, mặc xong lại cầm một kiện áo choàng bao quanh chặt chẽ cho nàng ôm ra ngoài. Trải qua giày vò lâu như vậy nha đầu kia còn chưa tỉnh, thực sự là có thể ngủ.
Năm chiếc xe ngựa dừng ngay ngắn chỉnh tề ở cửa Vương phủ, chiếc lớn nhất xa hoa nhất đằng trước này đương nhiên là chuẩn bị cho Mộc Mộc rồi, bên trong có một cái giường êm rất lớn, ước chừng hai người thanh niên có thể nằm đủ, mặt trên phủ kín da lông trắng, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, để bên trên tất cả đều là một số đồ ăn vặt Mộc Mộc thích ăn.
Đi theo xung quanh xe ngựa là trên trăm người thị vệ, thực chất những thị vệ này đều là sát thủ Hiên Viên Diễm điều tới từ “Nguyệt Dạ các”, cũng có gần một trăm ảnh vệ ở chỗ tối, võ công những người này đều rất cao ở trên giang hồ, bây giờ đều dùng để bảo hộ sự an toàn của Mộc Mộc, sao đều cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng*, bọn họ đều có thể lấy một chống một trăm, nhưng may mà bảo hộ Vương phi nhà mình liền không nhịn được nhảy nhót, trở về có thể khoe khoang với huynh hệ không tới nhận nhiệm vụ rồi.
*Gần giống câu dùng dao trâu mổ gà.
Hiên Viên Diễm trực tiếp ôm Mộc Mộc lên xe ngựa, nhẹ nhàng để nàng ở trên giường nệm đắp chăn cho nàng tiếp tục ngủ, bởi vì hắn muốn thời thời khắc khắc ở chung một chỗ với bảo bối của hắn, để hai nha hoàn ngồi xe ngựa phía sau.
“Lên đường” Sắp xếp xong tất cả liền để cho đội ngũ đi.
Hắn ngồi ở bên cạnh Mộc Mộc cầm một quyển sách nhìn lại, mà Mộc Mộc tựa như một mỹ nhân đang ngủ nằm ở nơi đó, thời gian như dừng lại, hình ảnh hài hòa mà tốt đẹp làm cho người ta không nỡ phá vỡ.
“Vương gia phía trước có một trấn nhỏ, chúng ta có muốn ăn cơm trưa ở chỗ đó không, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút?” Giọng trầm thấp của Vân xuyên thấu qua cửa truyền vào.
“Ừ” Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chỉ chốc lát sau xe ngựa chậm rãi ngừng, thị vệ huấn luyện nghiêm chỉnh kéo cho ngựa đi ăn cỏ, nghỉ ngơi.
“Vương gia chúng ta đến khách sạn* rồi…”
*Từ “khách sạn” này là nguyên văn của tác giả.
“Đi trước chuẩn bị thức ăn cho tốt, nhớ kĩ làm mấy thứ bình thường Mộc Mộc thích ăn, à, lại làm một bát canh rau cải.” Hiên Viên Diễm tinh tế phân phó, chỉ sợ có bỏ sót.
“Mèo lười nhỏ, dậy ăn cơm!” Hiên Viên Diễm hôn miệng nhỏ hồng hồng của Mộc Mộc một chút.
“Ừm, không nha, người ta còn buồn ngủ!” Mộc Mộc mềm mại nói xong, lại xoay người tiếp tục ngủ.
Hiên Viên Diễm thực sự hết cách rồi, đành bế nàng xuống xe ngựa, không thể để nàng bị đói bụng được, vốn là một người mềm mại yếu ớt như vậy, nếu bị đói nữa vậy mình phải đau lòng chết!
“Bảo bối hé miệng!” Chờ món ăn lên đủ một lượt, Hiên Viên Diễm lấy gần nửa muỗng nước canh rau cải, thổi thổi, đút tới miệng Mộc Mộc.
Sau khi Mộc Mộc uống xong chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, chọc Hiên Viên Diễm cười khẽ một hồi. Cười thì cười những không thể quên chính sự, chính là cho mèo lười nhỏ Mộc Mộc này ăn no.
Vì thế lần đầu tiên Mộc Mộc không kén ăn, Hiên Viên Diễm cho ăn cái gì thì nàng ăn cái đó, mãi đến khi bụng nhỏ của nàng đều phồng lên, Hiên Viên Diễm mới ngừng cho nàng ăn trái lại tự mình ăn lấy.
Đến khi Hiên Viên Diễm ăn xong chuẩn bị đưa Mộc Mộc lên xe ngựa, cuối cùng tiểu nha đầu này cũng tỉnh lại, môi đôi mắt xinh đẹp nửa ngủ giống như nhiễm một tầng sương mù chớp chớp với Hiên Viên Diễm.
“Chúng ta đã xuất phủ rồi, bây giờ đang chuẩn bị đi về Liên Thành.” Hiên Viên Diễm thấy nha đầu kia chưa biết hoàn toàn rõ ràng qua, còn mê man lắm vì vậy lại lên tiếng giải thích: “Nơi này là một trấn nhỏ, sợ nàng bị đói mang nàng đi ăn chút đồ trước sẽ tiếp tục lên đường.”
“Vậy cũng tốt, chúng ta ăn cơm ở chỗ này rồi đi đi!” Mộc Mộc gật đầu nói.
Hiên Viên Diễm nghe vậy ngẩn người, lập tức phá lên cười “Ha ha”, “Bảo bối à! Sao bảo bối nàng đáng yêu như vậy!” Hôn một chút trên trán Mộc Mộc.
Mộc Mộc xoay xoay con mắt to đen láy nhìn chằm chằm Hiên Viên Diễm, không rõ nguyên do. <dien@dan*le*quy*don>
“Bảo bối, nàng có cảm thấy bụng nhỏ của nàng có chút no không đấy?” Hiên Viên Diễm cười nhẽ nhìn nàng, đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của nàng.
“Oa, hình như thực sự có chút no đấy?” Mộc Mộc nghi ngờ cau mày, ngày trước ngủ dậy bụng đều rất đói, sao hôm nay cũng không có một chút cảm giác đói bụng nào, trái lại có chút căng.
“Mèo lười nhỏ nàng đây, ta vừa cho nàng ăn rồi, hơn nữa ăn thật nhiều! Cho nên mới thấy không đói bụng!” Nhẹ nhàng chạm chạm đầu mũi nhỏ của nàng, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch.
“Hả! Ta ngủ thiếp đi còn có thể ăn cơm à…” Mộc Mộc cảm thấy không thể tin được, nhưng chính mình lại cũng không có một chút cảm giác nào.
“Tốt lắm, nàng đã tỉnh, đứng lên hoạt động một chút, nếu không không tốt với bao tử!” Nói xong để Mộc Mộc xuống, nắm tay nhỏ mềm mại của nàng đi ra bên ngoài.
Ra ngoài hít thở bầu không khí tươi mới, Mộc Mộc cảm thấy toàn thân đều thả lỏng, tuy thị trấn này thật nhỏ, nhưng người nơi này nhìn đều rất thật thà chất phác, hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp, còn có thể ngửi được mùi bùn đất và cỏ xanh.
Hai người cứ dắt đi tiêu sái chậm rãi như vậy, ai cũng không nói gì, ánh mặt trời kéo bóng của hai người đến thật dài, dường như ở thời khắc này hình ảnh dừng lại giống như sự yên lặng mà tốt đẹp.
Đi một hồi, Hiên Viên Diễm nhìn không sai biệt lắm, liền dẫn Mộc Mộc đi về.