Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 90: Ân cần




Editor: mèomỡ

Nàng cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, trước tiên phải nói với quản gia, không chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình của Cận Nhi, để cho bọn họ đi. Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.

Trong phòng, Tiểu Nhụy nhìn nàng nửa ngày, nghi hoặc nói:“Tiểu thư, vì sao...... chỉ trong chốc lát, tâm tình người liền biến đổi, hoàn toàn không giống buổi sáng?”

Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười, nói:“Chính Cận Nhi nói cho ta biết: ‘Sơn vô lăng, Giang thuỷ vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt.......’ Mà ta đau lòng vừa không thể làm cho núi mòn, lại càng không thể làm trời đất hợp lại, cho nên ta cũng muốn giống Trác Văn quân, vì tình yêu của mình mà cố gắng một lần.”

Nàng cười nhìn Tiểu Nhụy nói:“Tiểu Nhụy, em có nguyện vọng gì không, hoặc là có người trong lòng? Nếu có, ta sẽ thả em đi, cho hai người có thể ở bên nhau!”

Vẻ mặt Tiểu Nhụy biến đổi, cúi đầu, thất thần nói:“Nô tỳ không có người trong lòng, cũng không muốn gả, nô tỳ mong muội muội của nô tỳ có thể bình an lớn lên thì tốt rồi.”

Cầu Mộ Quân giữ chặt nàng nói:“Muội muội em không phải rất tốt sao? Nếu không ngày nào đó, để nàng ấy đến đây chơi với ta. Đoàn Chính Trung chắc sẽ đồng ý.”

Tiểu Nhụy hoảng sợ, cuống quít nói:“Không! Không cần...... Nàng...... Thân thể nàng không tốt, ở nhà đợi thì hơn.”

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nói:“Vậy chờ thân thể nàng tốt lên rồi nói sau. Em có khó khăn gì, nhất định phải nói cho ta.”

Tiểu Nhụy không yên lòng gật đầu. Sau đó nói:“Tiểu thư, đúng rồi, mấy ngày hôm trước hình như lão gia rất mất hứng, còn giết hết mấy con chim xinh đẹp trong hoa viên, người có biết vì sao không?”

Cầu Mộ Quân sửng sốt, kinh ngạc nói:“Chính là hai con chim dưới tàng cây bên cạnh hồ trong hoa viên sao? Hắn giết bọn nó?”

Tiểu Nhụy gật đầu nói:“Giết một con, còn một con, nhưng hai ngày nay hình như không hót nữa, lúc nào cũng ủ rũ.”

“Hắn......” Nhớ tới hai con chim xinh đẹp quý báu, lòng Cầu Mộ Quân có chút xót xa.

“Nô tỳ đoán, có phải do lão gia biết người đi gặp Cố công tử nên mất hứng không?” Tiểu Nhụy nói.

Cầu Mộ Quân nhớ tới chuyện tối hôm đó.

Hắn ôm nàng, hôn nàng, còn......

“Tiểu thư, có phải lão gia tức giận với người hay không?” Tiểu Nhụy hỏi.

Cầu Mộ Quân nói:“Hắn đương nhiên tức giận, hắn khi nào chả tức ta.”

“Ý nô tì là, nếu tiểu thư đi gặp Cố công tử, ở mặt ngoài lão gia không biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại cực kì tức giận, có lẽ là ghen. Cho nên nô tỳ mới hỏi người, nếu lão gia có hành động đặc biệt gì, vậy nhất định thích người, sau đó ghen!” Tiểu Nhụy cười nói.

Cầu Mộ Quân lại nhớ đêm hôn đó dường như hắn có chút không khống chế được, có chút kích động, cũng có chút không thích hợp. Sau đó lại nhanh chóng nói:“Nếu hắn thật sự có ý với ta, biểu hiện ra ngoài thì tốt rồi...... Cố công tử......” Nàng cúi đầu ảm đạm nói:“Ta sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, có lẽ tất cả đều là định mệnh.”

“Tiểu thư......” Tiểu Nhụy còn muốn nói gì nữa, Cầu Mộ Quân lại dời đề tài đi.

“Tiểu Nhụy, hình như ta nghe nói, mấy ngày nay quản gia sai người ta chuyển rất nhiều băng đến hầm băng?”

Tiểu Nhụy gật gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm.

Cầu Mộ Quân nói:“Ta muốn chuẩn bị một chút, đưa cho hắn chút nho ướp lạnh!” Sau đó nàng nhìn lại bên ngoài trời đã tối đen, phiền muộn nói:“Aizz, quên mất, đã muộn thế này, sáng sớm ngày mai hắn phải tiến cung, chỉ sợ bây giờ đã ngủ rồi.”

Tiểu Nhụy nhìn nàng, lại một lần nữa cô đơn cúi đầu.

Hai người dường như đều có tiếc nuối trong lòng, nhưng mỗi người một khác.

Ngày hôm sau, lúc Đoàn Chính Trung trở về còn chưa đến giờ ăn cơm chiều. Cầu Mộ Quân bắt đầu chuẩn bị, ở trước gương nhìn ngắm nửa ngày, muốn nhìn qua quyến rũ động lòng người, nhưng không muốn cho người ta nhìn ra nàng quá tỉ mỉ, soi đến soi đi thật lâu. 

Rốt cục cũng xong, trời cũng tối rồi, có lẽ Đoàn Chính Trung đã từ bể trở về, nàng liền bưng đĩa nho ướp lạnh đã bóc vỏ sẵn đến phòng Đoàn Chính Trung.

Khi nàng bưng nho đi đến trước phòng Đoàn Chính Trung, hắn đang nghịch cái gì đó, nghe thấy nàng đến, không hoảng không vội giấu thứ đó đi, động tác lưu loát, không thấy có chút kích động nào, lại không để cho nàng kịp nhìn tẹo nào.

Nàng đặt nho lên bàn hắn, cười khanh khách nói:“Lão gia, trời nóng lên, ăn chút nho ướp lạnh rồi nghỉ ngơi.”

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nói:“Lại có chuyện gì?”

Cầu Mộ Quân ngẩn người, ngượng ngùng nói:“Không có chuyện gì.”

Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một cái, không hỏi cũng không ăn nho nàng đưa.

Cầu Mộ Quân đi đến bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn lắc lắc nói:“Ai nha, ta thực không có việc gì, người ta làm tốn nửa ngày, người cũng không thèm liếc mắt một cái.”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng lôi kéo tay áo hắn, lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói:“Hôm nay ngươi không đi ra ngoài.” Cầu Mộ Quân buông tay áo hắn ra, hai tay không tự giác túm chặt, cúi đầu.

Đoàn Chính Trung nói: “Thích Tĩnh lại bắt đầu lùng bắt Cố Dật Lâu, hôm kia thất thủ.”

“Vì sao người lại nói mấy chuyện này?” Nàng hỏi.

“Ta nghĩ ngươi sẽ muốn biết.” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cầu Mộ Quân lại đột nhiên khóc, lớn tiếng nói:“Ta không muốn biết!”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn ra chút gì từ trên người nàng. Cầu Mộ Quân nhìn ánh mắt hắn, lại rơi nước mắt, nhanh chóng xoay người đi đến trước cửa.

“Thật sự không muốn biết??” Hắn nói, từ sau lưng giữ nàng lại.

Cầu Mộ Quân xoay người lại, đột nhiên ôm lấy hắn, giống như hôm kia, vừa ôm vừa khóc. Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng xoa lưng nàng, đợi tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ đi, nói:“Nho cũng không lạnh.”

Cầu Mộ Quân đi ra khỏi lòng hắn, không vui nói:“Người không ăn cũng được.”

Đoàn Chính Trung lấy một miếng, để vào trong miệng.

Nhìn ngón tay hắn, Cầu Mộ Quân len lén sờ sờ tay mình, nghĩ rằng may mà ngón tay nàng cũng không thô, hơn nữa tay nàng nhỏ hơn tay hắn, bằng không tay xấu hơn một nam nhân như hắn, thật đúng là xấu hổ.

Ăn xong nho, Đoàn Chính Trung nói:“Các ngươi đi xuống đi.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn:“Dạ, lão gia.”

Trong lòng Cầu Mộ Quân mừng thầm.

Nha hoàn ngoài cửa là mấy người cầm đèn lồng chờ đưa nàng về, Đoàn Chính Trung để các nàng đi, ý chính là để cho nàng ở lại, làm nhiều như vậy, mục đích chân chính rốt cục thành công.

Đoàn Chính Trung mở hai tay ra, Cầu Mộ Quân tiến lên, lập tức giúp hắn cởi quần áo.

Cầu Mộ Quân vẫn nằm bên cạnh hắn.

Nàng đưa lưng về phía hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Nhớ tới Trác Văn Quân, nhớ tới câu thơ trong [ Kinh Thi ] “Tử huệ tư ngã, Khiên thường thiệp Trăn”¹ Nàng rốt cục mở miệng nói:“Lão gia, sau này...... Ta chuyển đến nơi này ngủ có được không?”

Chờ đợi, tim đập thình thịch không ngừng, sau lưng lại vẫn không có tiếng động. Chẳng lẽ hắn đang ngủ? Không thể nào, mới nằm xuống không bao lâu mà! Hắn không đáp ứng sao?

Theo tính tình hắn cũng sẽ không ngượng ngùng cự tuyệt, hắn là loại người nào nàng còn không biết sao!

Đang lúc nàng phải lo trái nghĩ, cân nhắc có nên quay đầu nhìn hay không, sau lưng truyền đến tiếng nói từ tính của hắn:“Được.”

Cầu Mộ Quân cười. Thậm chí nhịn không được muốn vui vẻ cười ra tiếng.

Nhưng vì đại cục, nàng vẫn nhịn xuống, sau đó lại hỏi:“Lão gia, về sau ta cùng người dùng bữa được không?”

Lúc này không phải chờ lâu lắm. Hắn nói:“Được.”

Thừa thắng xông lên, nàng còn nói thêm:“Lão gia......”

Giọng nói dần dần nhỏ đi, như muỗi kêu nói:“Ta về sau...... Gọi người là phu quân được không?”

Đoàn Chính Trung lặng im một lát, môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói:“Được.” Thái độ thật khác thường.

Cầu Mộ Quân cũng cười, nhưng mà nụ cười biến mất thật nhanh, còn nói thêm:“Phu quân, ta thả mấy người Cận Nhi, người không tức giận sao?”

“Ta chỉ thấy kỳ lạ vì sao thái độ của ngươi lại chuyển biến nhanh như vậy.”

Cầu Mộ Quân run lên, hồi lâu mới nói:“Bởi vì nàng nói, nàng vào Xuân Mãn viện muốn dành tiền chuộc thân, sau đó còn cùng Dương đại ca của nàng sống bên nhau, ta...... bị nàng làm cho cảm động.”

Đoàn Chính Trung không nói gì, nàng tiếp tục nói:“Phu quân, người cảm thấy trong hiện thực, nếu phải chờ nàng rất nhiều năm mới có thể ra khỏi thanh lâu thì nam nhân họ Dương kia có ghét bỏ nàng không?”

Đoàn Chính Trung cười có chút lạnh lẽo, nói:“Vì sao ghét bỏ? Tàn hoa bại liễu cùng thái giám, không phải rất xứng đôi sao?”

Thân thể Cầu Mộ Quân lại run lên.

Tàn hoa bại liễu......

Cầu Mộ Quân nắm chặt tấm trải giường, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ trong mắt chảy xuống. Trong lời nói Đoàn Chính Trung, dường như vô ý lại như có thâm ý khác.

(1) Đây là câu thơ trong bài “Khiên Thường” (Vén quần) trong Kinh Thi – Tác giả: Khổng Tử

"Tử huệ tư ngã,

khiên thường thiệp Trăn,

tử bất ngã tư, khởi vô tha nhân,

cuồng đồng chí cuồng dã thư!

Phỏng dịch:

Chàng mà thương thiếp,

thiếp sẽ xắn quần qua sông Trăn (theo chàng),

chàng không nghĩ đến thiếp,

há không còn người khác (thương thiếp) sao?

Chàng trẻ tuổi cuồng ngông này thật khùng!