Editor: Mèomỡ
Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, không đợi nàng quay đầu, một thanh trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, cánh tay mạnh mẽ có lực bắt lấy vạt áo của nàng, lôi nàng đứng lên.
“Dám lên tiếng ta sẽ giết ngươi!” Giọng nói dồn dập mà lại sắc bén phát ra từ sau lưng, mơ mơ hồ hồ, hình như là che mặt.
Cầu Mộ Quân hoảng sợ, cả người chấn động, thật lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Người phía sau nói: “Chỉ cần ngươi không lên tiếng, ta sẽ không giết ngươi.”
“Được, ta không lên tiếng, ta nhất định không lên tiếng.” Cầu Mộ Quân nói.
Người phía sau thả lỏng nàng, bỏ thanh kiếm trên cổ nàng. Nàng từ từ xoay người lại thì thấy một người mặc đồ đen che mặt.
Hắn chỉ che nửa khuôn mặt, nhìn cái trán cùng thân hình có thể thấy đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi
Người mặc đồ đen lại đem kiếm nhích gần cổ nàng, làm cho nàng có thể cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén, lớn tiếng nói:“Không cần giả vờ, kiếm của ta trước lúc ngươi hành động sẽ cắt vỡ yết hầu của ngươi!”
“Ta không có...... Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Từ trước đến nay chưa từng gặp qua tình huống này, nàng thật sự cũng bị hắn dọa, Đoàn Chính Trung, khi nào thì trở về......
“Phu nhân, canh hạt sen của người đã nấu xong.” Bên ngoài vang lên tiếng của nha hoàn.
“Không cần.” Không đợi người mặc đồ đen nói nàng liền lập tức trả lời:“Ta...... Ta không muốn uống.”
“Dạ, phu nhân, để nô tỳ dọn đi.”
Nguy hiểm thật! Nghe tiếng bước chân đi xa, Cầu Mộ Quân mới quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người mặc đồ đen.
Ánh mắt hắn vốn là hận thù cùng cương quyết, lúc này lại kinh ngạc nhìn nàng, trong không thể tin, lại lộ ra một chút đau đớn. Chậm rãi buông kiếm trên cổ nàng ra, run run hỏi: “Ngươi...... Ngươi là phu nhân của Đoàn Chính Trung...... Cầu......”
Hắn gian nan nói tên của nàng: “...... Cầu Mộ Quân?”
Cầu Mộ Quân đột nhiên cảm thấy hình như mình thật nổi tiếng, đại nương bán hoa biết nàng, mà ngay cả người mặc đồ đen này cũng biết tên của nàng. Nàng ngoài ý muốn nhìn phản ứng của người mặc đồ đen, gật gật đầu.
“Ngươi......” kiếm của người mặc đồ đen từ trên người nàng buông xuống, tay nắm chuôi kiếm tăng thêm lực, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, lảo đảo lui ra sau vài bước.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi biết ta sao?” Cầu Mộ Quân càng thêm kỳ lạ, lúc này nhìn ánh mắt hắn lại cảm thấy quen thuộc, chẳng lẽ trước kia bọn họ từng gặp nhau sao?
Người mặc đồ đen không đáp lời, yên lặng một lúc mới run giọng hỏi: “Ngươi...... Có khỏe không?”
“Chúng ta có quen biết hay không, ngươi có thể tháo khăn che mặt xuống được không?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Người mặc đồ đen nghiêng đầu đi, nói:“Không, chúng ta không quen.”
Cầu Mộ Quân đột nhiên tiến lên, kéo khăn che mặt của hắn.
Là một khuôn mặt xa lạ.
Nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
Nhìn đến ánh mắt ngoài ý muốn của nàng, người mặc đồ đen cô đơn cúi đầu nói: “Ngươi quả nhiên đã quên.” Sau đó cười khổ nói: “Mười một năm trước, ngươi mới tám tuổi, quên cũng đúng.”
Mười một năm trước?
Cầu Mộ Quân đột nhiên lặng lẽ mở to mắt, kinh ngạc bưng kín miệng.
Trên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hắn quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, không phải là người kia sao?
“Cố công tử......”