Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 123: Chúng ta thành thân




Thích Ngọc Lâm run lên, mặt thoáng chốc tái nhợt, lập tức đẩy nữ nhân dưới thân ra, vừa kéo quần vừa đuổi theo.

Hai người một trước một sau chạy xa, Thích Vi còn đứng đó nhìn nữ nhân trên mặt đất, tức giận nói:“Không biết xấu hổ!” Tiếp theo liền đuổi theo hai người kia.

“Mộ Quân, Mộ Quân--”

Cầu Mộ Quân chạy phía trước, bị Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại. “Mộ Quân, nàng nghe ta giải thích!”

“Ngươi đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân hô to một tiếng, vùng khỏi hắn lại chạy về phía trước.

Thích Ngọc Lâm giữ chặt, ôm lấy nàng nói:“Mộ Quân, ta xin nàng đừng đi, không phải như thế, không phải như thế!”

“Ngươi buông ra......” Cầu Mộ Quân giãy dụa kịch liệt, nhưng vẫn không vùng ra được”

“Mộ Quân, nàng hãy nghe ta nói......”

“Ta bảo ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói.

“Mộ Quân......”

Thích Ngọc Lâm buông lỏng nàng ra nhưng vẫn kéo cánh tay của nàng sợ nàng đi. Cầu Mộ Quân vùng ra, nói:“Được, ngươi giải thích đi, ta nghe!”

“Mộ Quân, ta chỉ là...... chỉ là......”

“Chỉ là cái gì? Ngươi uống rượu hay bị hạ dược? Hay là gặp dịp thì chơi linh tinh gì gì đó?”

Thích Ngọc Lâm nhìn nàng không nói ra lời, chính hắn cũng không biết giải thích thế nào.

Cầu Mộ Quân nói:“Nếu không nói, ta đi đây.” Nói xong xoay người đi về phía trước.

“Mộ Quân, ta yêu nàng, là thật.”

Cầu Mộ Quân quay đầu, nhìn hắn nói:“Ngươi đương nhiên yêu ta, không phải ngươi vừa mới ‘yêu’ xong nữ nhân kia sao?”

Thích Ngọc Lâm chạy đến trước mặt nàng ngăn cản, nói:“Mộ Quân, chúng ta thành thân, được chứ?”

Cầu Mộ Quân cười lạnh lùng, vòng qua người hắn rời đi.

Thích Ngọc Lâm lại giữ chặt nàng, giọng điệu gần giống như cầu xin nói:“Mộ Quân, ta từng nói ‘Ta yêu nàng’ với rất nhiều nữ nhân, ta cũng từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng mà trước giờ ta chưa từng có ý định kết hôn với bất kỳ ai, trừ nàng ra!” Hắn nắm bả vai của nàng nói: “Mộ Quân, gả cho ta, chúng ta thành thân được không? Ta cam đoan với nàng từ nay về sau ta sẽ không đến thanh lâu kỹ quán, sẽ không chạm vào nữ nhân khác, ta chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần một mình nàng!”

Bộ dáng của hắn làm cho Cầu Mộ Quân ngẩn ra.

Hôm nay đụng vào chuyện như vậy, nàng tuy rằng khiếp sợ nhưng cũng không bài xích. Như vậy, nàng vừa có thể quang minh chính đại cắt đứt với Thích Ngọc Lâm vừa không tổn hại đến thanh danh của bản thân.

Nhưng nàng không ngờ Thích Ngọc Lâm lại nói muốn thành thân cùng nàng. Nàng biết, Hoa Hoa Công Tử, ăn chơi trác táng giống như hắn sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ ‘thành thân’, cho dù nói, cũng chỉ là lừa người khác. Chẳng lẽ, bây giờ hắn đang dỗ nàng sao?

Hẳn là thế, hắn cùng Đoàn Chính Trung giống nhau, đều có thể giả vờ. Đoàn Chính Trung là từ người tốt diễn thành người xấu, hắn là từ hoa tâm phong lưu diễn thành tình lang chất chứa thâm tình.

Cầu Mộ Quân nói:“Ngươi thề thốt với ta như vậy, là vì ngươi còn chưa chiếm được cơ thể của ta sao?”

Thích Ngọc Lâm ngạc nhiên nhìn nàng, môi run run nói:“Cầu Mộ Quân, tình yêu của ta, ở trong mắt nàng rẻ mạt như vậy sao?”

Cầu Mộ Quân nói: “Tình yêu bị vô số nữ nhân chia xẻ vốn rẻ mạt, chẳng lẽ ngươi muốn mỗi lần ngươi nói câu ‘Ta yêu nàng’ ta phải cảm động rơi lệ đầy mặt lao vào vòng tay ôm ấp của ngươi sao? Thực xin lỗi, ta cũng không phải người thích cảm động như vậy.” Nói xong, nàng không để ý đến hắn, đi xuống triền núi.

Thích Ngọc Lâm ở nàng phía sau hô: “Cầu Mộ Quân, nàng vốn không yêu ta đúng không? Nếu yêu ta, sao nàng có thể cự tuyệt rõ ràng như vậy, ra đi thản nhiên như vậy?”

Cầu Mộ Quân dừng bước, áp chế sự không đành lòng mơ hồ trong lòng, lạnh lùng nói: “Đúng, không yêu. Từ trước đến giờ ta chưa từng yêu ngươi.” Nói xong, không quay đầu lại rời đi.

“Mộ Quân tỷ tỷ --” Thích Vi đứng sau gốc cây quế từ lâu vội chạy đến, đuổi theo hai bước. Cầu Mộ Quân nhanh chóng biến mất trong rừng hoa quế.

Thích Vi quay đầu nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt, đột nhiên điên cuồng đấm lên thân cây hoa quế xung quanh, làm cho từng đóa hoa không chịu được rơi xuống

Thích Vi vội chạy lên ngăn hắn lại nói:“Ca, đừng như vậy, tay huynh bị thương rồi!”

“A --” Ngọc Lâm hất nàng ra, hét lớn một tiếng, đỡ thân cây khóc lên.

Nhìn bóng dáng Cầu Mộ Quân biến mất trong rừng quế, trong lòng Thích Vi tự trách lại khổ sở, không biết vì sao mọi việc có thể biến thành như vậy.

Buổi tối, không có bồ câu đưa tin của Thích Ngọc Lâm.

Cầu Mộ Quân nằm trên giường, nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, trong lòng cảm thấy đau khổ, muốn tìm người tâm sự, nhưng không có một ai có thể nghe nàng kể.

Tình cảm của Thích Ngọc Lâm có mấy phần là thật? Nếu hắn thật sự yêu nàng, nếu hắn thật sự muốn kết hôn với nàng, vậy nàng...... nàng từ đầu tới giờ đều lừa hắn, thật sự là có lỗi với hắn.

Nhưng Thích Ngọc Lâm đối với nữ nhân có mấy phần là thật đây?

Giả thôi, toàn là giả. Hắn chỉ muốn nàng tha thứ, để nàng hết giận. Về sau khi hắn chán ngấy nàng chẳng phải sẽ bỏ nàng lại, tiếp tục đi nói với nữ nhân khác những lời như thế sao.

Nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn bất an.

Nếu Đoàn Chính Trung ở cạnh nàng thì tốt, hắn nhất định có cách làm cho nàng không cảm thấy phiền. Đến nửa đêm, nàng đang ngủ lại đột nhiên tỉnh.

Mơ mơ màng màng hồi lâu, mới nghe được ngoài cửa sổ hình như có tiếng vang, từng chút từng chút, có lẽ là do âm thanh này khiến cho nàng vốn ngủ không sâu phải tỉnh lại.

Lại nằm trên giường nghe ngóng chốc lát, tiếng động vẫn vang lên, hình như là cái gì đập vào cửa sổ. Cầu Mộ Quân ngồi dậy, xuống giường đốt đèn, đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.

Bên ngoài đúng là một con bồ câu đưa tin.

Sửng sốt một chút, Cầu Mộ Quân lấy tờ giấy trên chân bồ câu đưa tin. Vẫn là Thích Ngọc Lâm: ‘Mộ quân, hừng đông ta ở trong xe ngựa dưới tàng cây hòe sau Cầu phủ chờ nàng.’

Cầu Mộ Quân lại đau lòng.

Vì sao không phải trước canh hai giống mọi ngày, mà canh bốn bồ câu đưa tin mới đến? Bây giờ không phải lúc người ta chưa đi ngủ, cũng không phải lúc rời giường, mà là thời gian tất cả mọi người đang ngủ. Hắn một đêm không ngủ sao? Hay bây giờ mới nghĩ ra nên đưa thư cho nàng? Hay là...... Bồ câu đưa tin lạc đường?

Nàng biết, những tình huống đó khả năng cực kỳ nhỏ. Thích Ngọc Lâm...... Hắn dỗ nữ nhân vẫn đều dụng tâm như vậy sao? Hay...... Cầu Mộ Quân mở ngăn kéo cái bàn bên giường, lấy toàn bộ giấy bên trong ra. Hơn mười tờ giấy, hơn mười câu thơ, tất cả đều là hắn đưa đến.

Nàng hối hận, nàng không nên lợi dụng Thích Ngọc Lâm chọc tức Đoàn Chính Trung. Chuyện giữa nàng và Đoàn Chính Trung không liên quan đến Thích Ngọc Lâm. Cho dù hắn là lãng tử tình trường, phong lưu công tử, nàng cũng không nên lừa hắn.

Bây giờ thu tay còn kịp sao?

Một đêm này, chung quy nàng vẫn không ngủ được.

Ngày hôm sau Cầu Mộ Quân đương nhiên là không đến chỗ hẹn, thậm chí ngay cả cửa cũng không ra.

Nàng không biết gần Cầu phủ có phải đang có một chiếc xe ngựa đứng đó hay không, xe ngựa kia ngừng một lát rồi lập tức đi, hay vẫn ngừng nửa ngày, hoặc...... đến tận lúc trời tối cũng chưa đi.