Hơi thở ấm áp của nam nhân phả vào má nàng, toàn thân Vệ Lê cứng đờ, hai tay vô thức siết chặt nắm đấm trước ngực hắn.
Tay còn lại của nam nhân siết chặt eo thon của nàng từng chút một, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hơi nóng cơ thể xuyên qua lớp vải hoà vào nhau, càng cảm nhận rõ nhịp tim đập dữ dội trong lồ ng ngực hơn.
Lực trên môi làm nàng đến đau tê dại, cảm giác hoảng sợ nhất thời dần dần tiêu tan trong vòng tay này, Vệ Lê nhận ra mùi hương quen thuộc của Thẩm Ích.
Kế đến, nàng chợt nhận ra rằng Thẩm Ích đang… hôn nàng?
Ý nghĩ đó khiến nàng sợ hãi tột độ. Bàn tay đặt trên eo nàng vẫn đang di chuyển lên trên, gãi nhẹ sống lưng nàng.
Nếu Doãn Phi Khanh biết chuyện này thì hậu quả chắc hẳn sẽ không thể lường được. Nhưng hiện tại nếu nàng đẩy hắn ra, có phải hậu quả sẽ thảm hại hơn không?
Nhớ lại những gì đã xảy ra với mình lần trước khi nàng chọc giận nam nhân này, nàng rất không có cốt khí trố mắt cứng người tại chỗ. Hai nắm tay nhỏ đặt trên ngực hắn, đầu óc choáng váng, cơ thể mềm như một quả trứng nóng hổi.
Lần trước Thẩm Ích nổi nóng, bị bà nội đánh, sau đó về phòng đã trả thù nàng. Lần này, hắn đang đánh đòn phủ đầu à? Trước khi bị bà nội đánh, hắn hung dữ trừng phạt nàng một trận ư? Vệ Lê khúm núm trượt người xuống, hai tay muốn đưa ra bảo vệ cái mông nhỏ đáng thương của mình.
Quần áo của hai người cọ xát vào nhau và dính đầy mồ hôi mỏng của Thẩm Ích. Vệ Lê cúi đầu thật mạnh, trán đập trúng cằm Thẩm Ích.
Một luồng hơi lạnh nơi khe cửa tràn vào cổ áo họ, Thẩm Ích như một con thú bị thương vùi đầu vào hõm cổ nàng.
Vệ Lê như bị mãnh thú hung ác áp sát, cổ bị kéo căng, dẫu sắp bị chuột rút nhưng nàng cũng không dám cử động.
Một hồi lâu, rốt cuộc Thẩm Ích mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay ôm vai nàng dần dần siết mạnh, cảm xúc trong mắt dâng trào không thôi: “Xin lỗi nàng.”
Hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Ta quên là nàng không muốn.”
Dứt lời, Thẩm Ích đi mất, để lại Vệ Lê tựa người vào cửa vẫn không dám thở gấp.
Thấy người đã biến mất trong đêm tối, nàng giơ tay lên nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm nhũn tê dại, lẩm bẩm: “Gì thế này!”
Những ngôi sao cuối cùng cũng ẩn trong đám mây cùng với những ngọn đèn hoa sen đã tắt. Suốt đêm hôm ấy, Thẩm Ích không trở lại.
Sáng hôm sau, Thu Ca quét tước phòng ốc, còn Vệ Lê vẫn ngồi trước gương vuốt đuôi tóc.
Nàng nghĩ có lẽ kế hoạch nhằm vào Lạc Nguyệt Dung và nhà họ Tống phải được đẩy nhanh. Nếu không, ngày này qua ngày khác sống chung một mái nhà với Thẩm Ích, nàng sợ một ngày nào đó mình thật sự sẽ sa vào.
Nàng sắp dành dụm đủ hai mươi vạn xâu lễ hỏi rồi, nếu ký hợp đồng thêm một cuốn sách nữa thì nàng sẽ có thể gom đủ số tiền đó. Danh tiếng của Lạc Nguyệt Dung đã bị hoen ố do việc tùy ý sửa đổi kịch bản, vì vậy nàng quyết định đăng tuyệt tác kiếp trước của mình - Bách Hoa Ký - lên nhật báo.
Thu Ca đi đến trước gương, cầm lược chải đầu cho nàng và nhắc nhở: “Phu nhân, vừa rồi tướng quân sai người tới truyền tin, nói muốn người và ngài ấy đến phủ Tam vương gia một lát. Nô tỳ sẽ trang điểm cho người nhé?”
Vệ Lê thất thần gật đầu. Ánh nắng chiếu lên gương đồng làm đường viền gương phát sáng, phản chiếu nốt ruồi chu sa ở đuôi mắt nàng càng thêm quyến rũ.
Thẩm Ích bỗng dưng muốn đến viếng thăm Vương phủ vì tối qua nghe được một việc mừng.
Thành thân mười năm, cuối cùng Tam vương phi Thẩm Dục cũng có tin vui.
Bà cụ Thẩm đặc biệt vui mừng. Vệ Lê băn khoăn không biết tối qua trước khi Thẩm Ích về phòng, bà có nói gì với hắn không, cho nên hắn mới tức giận đến vậy.
Trên đường đi, các nha hoàn và người hầu đều có vẻ mặt hớn hở và dường như kiệu cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, đến đây mới biết hiện nay Thẩm Dục đang trong tình cảnh nào.
Thẩm Ích và Vinh Tranh có chuyện quan trọng cần thương lượng, nên Vệ Lê đến phòng thăm hỏi trước.
Khi vào trong, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc gay mũi. Trong phòng, bốn nha hoàn trông nghiêm nghị chia ra đứng ở bốn góc với vẻ uy nghiêm.
Trên tấm bình phong là bức hoạ ngọc lan thanh nhã có bốn câu bằng chữ triện nhỏ.
Mái tóc dài của Thẩm Dục được vén lên, tỷ ấy dựa lưng vào gối, sắc mặt tái nhợt hơn cả giấy cửa sổ.
Vệ Lê giật mình… chẳng lẽ là em bé không ổn à?
Thẩm Dục vừa thấy là nàng thì xốc lại tinh thần, dịu dàng nói: “Đệ muội tới hả? Mau tới đây ngồi đi.”
Tỷ ấy vừa nói vừa đứng dậy xuống giường, bốn nha hoàn cũng không thèm nhìn tỷ ấy chứ đừng nói đến dìu tỷ ấy dậy.
Vệ Lê nhìn họ với vẻ kì quái, vội vàng tiến lên dìu Thẩm Dục rồi lo lắng nói: “Dục tỷ tỷ, sức khỏe không tốt, hay tỷ lên giường nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Dục nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo và mềm mại của nàng, như thể tỷ ấy vừa buông ra thì sẽ lập tức biến mất. Tỷ ấy mệt mỏi lắc đầu, nói: “Ta cũng đã ở trong phòng này ba tháng rồi, nếu muội không tới, e là ta sẽ phải gỉ sét mất.”
Thấy thần sắc Vệ Lê buồn bực, Thẩm Dục nói tiếp: “Hôm nay trời trong xanh, muội đi dạo cùng ta được không?”
Vệ Lê chưa kịp đáp lời, một thị nữ đã đứng ra, cúi người và nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Vương phi, Vương gia đã căn dặn trước khi sinh hài tử, người không được phép bước ra khỏi phòng này nửa bước.”
Đôi đồng tử của Vệ Lê nheo lại, sau đó lòng bàn tay bị đè nặng, nàng quay đầu nhìn vào ánh mắt vẫn bình tĩnh như mọi khi của Thẩm Dục, đành nuốt lại những lời kinh ngạc suýt bật ra khỏi miệng.
Thẩm Dục nhìn lại thị nữ kia, vẫn nói bằng giọng điệu dịu dàng, không nghe được nửa lời phàn nàn: “Vậy các ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện cần nói với đệ muội.”
Lần này, trên gương mặt của bốn nha hoàn cuối cùng cũng lộ ra chút ít cảm xúc, nhưng rõ hơn là chần chừ và kháng cự.
“Sao thế, ta biết các ngươi là người của Vương gia, nhưng vị này là phu nhân tướng quân, nếu trong lúc chúng ta nói chuyện bất cẩn nói tới chiến sự cơ mật nào đó, chẳng lẽ để toàn bộ các ngươi nghe thấy à?”
Nha hoàn gần nhất đảo tròn mắt nhưng vẫn không trả lời.
Thẩm Dục không khỏi cao giọng hơn, nhưng với người ngoài, giọng điệu này vẫn dịu dàng như nước: “Các ngươi ra ngoài canh chừng đi, ta và tướng quân phu nhân sống sờ sờ thế này, chẳng lẽ có thể biến mất khỏi căn phòng này sao?”
Đám nha hoàn nghe thế, vâng dạ rồi lúc này mới lui ra ngoài.
Rốt cuộc Vệ Lê không kìm được sự tò mò trong lòng, đôi mắt hạnh sáng ngời khẽ chớp nhìn khuôn mặt hốc hác của Thẩm Dục chờ tỷ ấy giải thích.
Khi bước vào và nhìn thấy hơn chục thị vệ cường tráng đeo đao ở ngoài sân, nàng tưởng họ là lính canh thông thường của Vương phủ, ai ngờ là để giảm lỏng Dục tỷ tỷ.
Thẩm Dục nhẹ nhàng đưa một tay vuốt lên bụng, hơi nhướng môi nói: “Đệ muội, hiện tại ta sống thế nào, muội cũng thấy rồi đấy.” Tỷ ấy hít thở sâu một hơi, nói tiếp: “Ta thật sự không thể cầu xin ai được nữa, đành phải nhờ muội, xin muội giúp ta, tìm thuốc sẩy thai tới được không?”
Vệ Lê trố mắt, vô thức bụm miệng lại không dám phát ra tiếng.
Hai tỷ đệ này, một cương một nhu, nói câu nào ra cũng khiến nàng phải kinh hãi cả.
Thẩm Dục lại ấn lòng bàn tay nàng, cụp mắt xuống, sự dịu dàng như tràn ra từ trong mắt. Tỷ ấy nhẹ giọng nói: “Đừng hỏi tại sao, muội hãy tin ta, biết càng ít càng tốt cho muội.”
Vệ Lê nhìn qua nhìn lại giữa mặt và bụng của tỷ ấy, hoàn toàn không biết phải làm sao. Đứa bé trong bụng tỷ ấy là huyết thống hoàng gia, nếu nàng dễ dàng đồng ý, lỡ như sau này bị truy tố thì nàng sẽ không kham nổi. Dẫu sao nàng đã quyết định sau khi trả lại hai mươi vạn xâu, nàng sẽ tiêu dao sống cuộc đời của mình.
Nàng nhớ kiếp trước, phu thê Tam vương gia cũng có có một đứa con, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy mặt mũi của đứa bé ấy ra sao?
Vệ Lê nắm tay Thẩm Dục, nhưng nhận ra tỷ ấy gầy đến mức gần như trơ xương, cuối cùng không đành lòng, bèn trấn an: “Dục tỷ tỷ, chuyện này dù thế nào cũng không thể giấu được Thẩm Ích, muội thương lượng với huynh ấy đã, được không ạ?”
Thẩm Dục có vẻ đã đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, kiên nhẫn gật đầu nói: “Được. Nhưng trong vòng ba ngày, muội cần phải cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
Vệ Lê trả lời, giọng nói đã run rẩy, mà tay càng run hơn. Đúng một khắc sau, người hầu đi vào thay trà. Bảo là thay trà nhưng Thẩm Dục thầm biết họ chỉ muốn xem mình và Vệ Lê đang nói chuyện gì mà thôi.
Vệ Lê tranh thủ cáo lui, nhưng trong đầu nàng lại tràn ngập hình ảnh thân hình gầy gò của Thẩm Dục và sự dịu dàng trong mắt tỷ ấy. Nàng cúi đầu rảo bước, muốn đi tìm Thẩm Ích.
Chẳng hiểu sao trong lòng nàng chợt cảm thấy chỉ cần Thẩm Ích ở đây thì nàng sẽ an tâm hơn nhiều. Nhưng vừa ra khỏi sân, nàng bỗng thấy Vương gia khoác trên mình chiếc áo bào rộng có tay áo dài đang đứng trước cửa và nhìn nàng với một nụ cười kỳ lạ.
Vệ Lê lạnh toát cả người, thầm nghĩ bây giờ đang vào tháng Bảy, nhưng nụ cười này lại lạnh hơn cả mùa đông băng giá.