Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 23: C23: Đính chính




Ba ngày sau, như đã hẹn, mọi người tề tụ bên ngoài Bích Thuỷ Các, từ trong ra ngoài người chật ních đến một giọt nước cũng không lọt. Khí trời nóng bức, nhưng sự nhiệt tình của mọi người không hề giảm. Trước đây, các cuộc họp đánh giá hàng tháng không hoành tráng như lần này. Các phu tử tiên sinh dường như cũng coi trọng việc này hơn, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc và khoa trương của họ càng trở nên nghiêm nghị.

Nhưng Vệ Lê biết rất nhiều người đến để có thể thấy mặt Lạc Nguyệt Dung và Doãn Phi Khanh, suy cho cùng đây là dịp hiếm hoi trăm năm khó gặp khi hai đại hoa đán đang nổi tiếng công khai đối đầu với nhau. Thêm vào đó, vị tướng quân phu nhân là nàng cũng vừa lộ mặt. Những người hâm mộ hí kịch này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn thôi.

Giờ Tỵ đến, phiên đánh giá được nhiều người mong đợi bắt đầu, sự kiện hàng đầu chính là cuộc chiến kịch bản giữa hai đại thanh y. Hội trưởng chưa nói được mấy câu thì bên dưới lại ồn ào lên.

“Trước đó Lạc Nguyệt Dung của mấy người đã bị cấm diễn, lần này sợ không nổi được nên mới lấy kịch bản của người khác ra diễn à!”

“Ngươi nói bậy, Doãn Phi Khanh nhà các người tốt hơn chỗ nào hả, mấy năm trời không nổi lên được, muốn nổi tiếng như Lạc Nguyệt Dung nhà chúng ta đến điên rồi phải không?”

Khi nữ nhân làm ầm lên sẽ chẳng thua kém gì đàn ông. Lạc Nguyệt Dung ở trên đài ngăn họ vài lần, nhưng không có tác dụng bèn dứt khoát không nói nữa.

Đây là lần đầu tiên Doãn Phi Khanh nhìn thấy cảnh tượng này, tuy Vệ Lê đã nhắc nhở y từ trước rồi nhưng y vẫn khá bối rối.

Vệ Lê thấy đệ ấy không nói gì, chỉ nghĩ đệ ấy đang căng thẳng. Thật ra tâm tư thầm kín của Doãn Phi Khanh là muốn nghe từ người hâm mộ của mình nhiều hơn. Y và họ chưa từng quen biết, nhưng họ lại một mực bảo vệ y, tránh cho những lời lẽ xấu xa như nước bẩn kia không dội thẳng vào y.


Từ nhỏ đến lớn, trong gánh hát, ngoài sư phụ, cho tới bây giờ chưa từng ai nói giúp y. Vào lúc này, tận đáy lòng y không thể không rung động khi những người bèo nước gặp nhau này lại lên tiếng bảo vệ y.

Y nhìn họ rất cẩn thận, nghiêm túc ghi nhớ khuôn mặt của họ.

Cuối cùng, sau ba tiếng chiêng của hội trưởng, cuối cùng trong Bích Thuỷ Các mới yên lặng hẳn.

Vệ Lê đứng dậy gửi lời cảm ơn, rồi hỏi thẳng tác giả kịch bản của Lạc Nguyệt Dung: “Xin hỏi ngài, quy luật khách quan Vương tiểu thư vừa gặp đã yêu Tiền công tử trong vở kịch là gì vậy?”

Mắt người kia lấp lóe, gã giải thích vài câu. Vệ Lê khẽ cười, tới gần gã rồi tiếp tục hỏi: “Vậy bốn câu hát kia có ý nghĩa là gì?”

Trong các bỗng nhiên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng ho khan của những người hâm mộ hí kịch phải đứng ngoài cửa do không thể chen vào trong.

Người kia hơi nổi nóng, bèn bực bội giải thích, nhưng lại đọc sai hai từ trong đó.

Các phu tử nghe xong thì thầm hiểu rõ, trong đó có hai người không khỏi bật cười.


Vệ Lê hỏi tiếp: “Vậy Lạc cô nương, cô có biết bốn câu này giải thích thế nào không, tại sao lại để ở chỗ đó?”

Lạc Nguyệt Dung là một kẻ thông minh, biết nàng đang gài bẫy mình nên chỉ đáp qua loa.

Vệ Lê quay sang nhìn về phía những cặp mắt tò mò của khán giả bên dưới, nói: “Quy luật mà vị tác giả này vừa giải thích hoàn toàn không rõ ràng, thậm chí còn không phân biệt được bốn câu thơ mình viết ra. Chúng tôi không ngại cả gan đưa ra một giả thiết, tác giả đã lấy được một phần kịch bản do người khác viết rồi tự biên soạn bừa bãi phần còn lại. Nếu không thì tại sao chỉ có một đoạn đó là hoa mỹ, mà phần còn lại thì giống như khẩu ngữ vậy?”

Nàng vừa dứt lời, mọi người hít sâu một hơi, rồi nhìn Lạc Nguyệt Dung bằng ánh mắt phức tạp.

Lạc Nguyệt Dung và tác giả kịch bản như bị nướng trên lửa trước công chúng, đồng thời mất tự nhiên thay đổi tư thế, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh.

Dưới sân khấu có người hâm mộ hí kịch của Lạc Nguyệt Dung không phục, nói: “Hí là hát cho lão bách tính nghe, nếu văn thơ quá thì ai mà hiểu được? Huống hồ tác giả người ta nảy ra linh cảm, chợt nghĩ ra câu từ vàng thì sao? Có người chỉ biết ghen tị thế đấy.”

Vệ Lê thừa cơ liếc nhìn một bóng người mập mạp đang trốn tránh phía sau - ông chủ Kim cũng ở đây. Tốt, nàng còn sợ ông ta không đến! Nàng chưa kịp phản bác thì một người hâm mộ hí kịch khác của Doãn Phi Khanh đã nhảy vào: “Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý đấy à! Vậy ngươi nói ta nghe xem sao quy luật lại không rành mạch hả?”

“Hí mà, vốn là tiêu khiển giải trí, đẹp là được, quản nhiều vậy...”


Thấy dưới sân khấu lại sắp ầm ĩ, hội trưởng giơ vài trang sách bản thảo lên. Vệ Lê càng nhìn chòng chọc vào ông chủ Kim, đến mức ông ta chỉ cúi đầu không dám đối mặt với nàng.

Hội trưởng nói: “Đây là vài trang bản thảo tìm được ở hậu trường Ngũ Phúc Viên hôm trước.” Ở tay kia, ông lấy ra vài trang bản thảo: “Đây là bản thảo sách của Kinh Thành Tần Tần Nữ, cách viết ở hai phần có quy luật cực kì hợp lý. Tuy nhiên, nó chênh lệch khá xa với kịch bản của Lạc Nguyệt Dung.”

Dưới sân khấu, một nam tử mặt chữ điền đột nhiên lớn tiếng nói: “Lạc Nguyệt Dung, nhận lỗi đi! Uổng cho tôi đánh giá cao cô, vậy mà cô lại làm ra loại chuyện thế này, thật thiếu đạo đức nghề nghiệp, mau xin lỗi đi!”

Một thanh niên khác cũng dẫn đầu quát lên: “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Vẻ mặt của ông chủ Kim lúc đỏ lúc trắng, rất đặc sắc. Vệ Lê nheo mắt nhìn ông ta, rồi rời mắt đi vờ như không để ý.

Cho dù người hâm mộ hí kịch của Lạc Nguyệt Dung vẫn không từ bỏ, nhưng trong thâm tâm mọi người đều hiểu rõ nên đành áp chế sự kiêu ngạo của họ xuống.

Lạc Nguyệt Dung vừa mới Đông Sơn tái khởi đã gặp phải trận phong ba này. Nàng ta bối rối đứng trên đài, ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm ông chủ Kim ở dưới đài, nhưng ông chủ Kim không nhìn lại nàng ta. Tống Uyên cũng không có ở đây. Nàng ta suýt đã níu lấy cổ áo tác giả mà rằng: Chẳng phải ngươi nói sẽ không xảy ra vấn đề gì sao!

Đương nhiên Lạc Nguyệt Dung không thể xin lỗi, nếu không sẽ khẳng định nàng ta đã sao chép kịch bản của người khác. Hiệp hội phê bình là một tổ chức tự phát tư nhân, không phải quan phủ và không có quyền bắt giữ bất cứ ai.

Cổ chân của Lạc Nguyệt Dung khẽ xoay, tay phải đỡ trán, vòng eo vặn nhẹ, nàng ta té xỉu ở trên đài như lá liễu rụng xuống.


Vệ Lê và Doãn Phi Khanh không lường trước được biến cố này, vô thức hỏi: “Sao thế?”

Bên dưới đài, ngươi hâm mộ hí kịch của Lạc Nguyệt Dung đau lòng, lo lắng mắng: “Ngươi xem mấy người đã ép người ta thành cái gì rồi kìa, làm người phải biết giới hạn chứ!”

Dứt lời, không màng tới sự ngăn cản của nhân viên ở đây, họ lao lên che chở nhân vật chính của họ lui ra ngoài.

Những người dân còn lại trợn mắt há mồm, dường như hoàn toàn không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

Vệ Lê đảo mắt, tranh thủ đẩy Doãn Phi Khanh tới trước: “Đa tạ các vị hâm mộ hí kịch đã ủng hộ ta và Phi Khanh. Để báo đáp lại, ngày mốt là đêm thất tịch. Nhân dịp này, ta sẽ ký tặng sách tại hiệu sách Bạch Vân bên kia đường. Đến lúc đó, ta sẽ nhờ Phi Khanh hát cho mọi người nghe và ta cũng sẽ rút thăm chọn ra một vị may mắn có được một cuộc gặp riêng vào đêm thất tịch.”

Những người thích hí kịch nghe thấy có thể tiếp xúc gần với Doãn Phi Khanh, bèn nhào tới như hoá điên. Hai người bị bao vây bởi những khán giả thích hí kịch nhiệt tình, trong phút chốc không biết làm sao mới có thể thoát ra ngoài.

Trong hỗn loạn, vài đôi đới đao thị vệ chạy tới, tách đám đông ra và hộ tống hai người rời đi giữa biển người chen chúc.

Vệ Lê nhận ra cách ăn mặc của những thị vệ này, là thủ hạ th@n tín của Thẩm Ích.

Chắc hẳn hắn đã dự kiến hôm nay sẽ có lúc dùng đến họ nên đã âm thầm gửi họ đến đây. Nếu không phải hai người bị bao vây, e rằng cả nàng và Doãn Phi Khanh đều không biết dụng tâm của Thẩm Ích.