Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 13: C13: Đã bao lâu hắn chưa từng hưởng thụ cảm giác có người khâu quần áo cho hắn




Trong phòng vẫn tối mịt, nhưng bên cạnh hắn đã trống không. Thẩm Ích quét nhìn về phía cuối giường và thấy Vệ Lê đang ngồi đó, nghiêm túc khâu lại chiếc áo choàng hôm qua hắn mặc.

Ánh nến trước người khiến những lọn tóc ở thái dương nàng trông ấm áp, thấy vậy, hắn có phần hoảng hốt.

Một trong những kí ức hiếm hoi mà hắn có với mẫu thân là hình ảnh bà ngồi ở cuối giường khâu quần áo cho hắn khi hắn sinh bệnh thuở ấu thơ. Trên người mẫu thân có hương bồ kết dễ chịu, thỉnh thoảng bà sẽ ngẩng đầu nhìn cha đang luyện kiếm trong sân.

Sau khi A tỷ thành thân, tỷ ấy cũng thích ngồi ở cuối giường may quần áo, đôi lúc sẽ ngẩng đầu dịu dàng nhìn Tam vương gia đang phê duyệt công văn.

Hắn biết tỷ tỷ phải vất vả thế nào ở Vương phủ, tỷ ấy đã tranh đấu cho hắn rất nhiều rồi thì sao hắn có thể quấy rầy tỷ tỷ bằng những việc may vá nhỏ nhặt này chứ. Sau này lên chiến trường, hắn càng phải tự lo cho mình. Nhưng dẫu sao hắn là một đại nam nhân với những ngón tay thô kệch và động tác xe chỉ luồn kim vụng về, may vá chiến bào dính đầy máu thì sẽ trông thế nào chứ.

Đã bao lâu hắn chưa từng được hưởng thụ cảm giác có người may vá cho mình, để biết hắn ấm hay lạnh.

Hắn nhìn sườn mặt Vệ Lê, trong lòng thầm mong nàng cũng sẽ nhìn hắn như mẫu thân nhìn cha vậy.

Có lẽ nhận ra được ánh mắt hắn, Vệ Lê thật sự xoay đầu lại, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động dịu dàng nhìn hắn, sau đó nàng đột nhiên nhướng mày nói khẽ: “Huynh tỉnh rồi à?”

Thẩm Ích tránh ánh mắt của nàng cực nhanh, đáp lại bằng giọng khàn khàn: “Ánh sáng, mờ quá.”

Vệ Lê sững sờ, cúi đầu nhìn thấy nửa ống tay áo bị hắn nắm chặt, mới nhận ra hắn đang lo lắng việc xỏ kim sẽ làm hỏng mắt nàng. Cẩn thận xếp y phục của hắn lại, Vệ Lê đáp: “Ta thấy huynh chưa tỉnh, cho nên đã để ánh nến nhỏ lại, sợ quá sáng.”

Thẩm Ích thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn âm u, ánh sáng trong phòng không mạnh, thảo nào hắn ngủ say thế. Hắn vừa định ngồi dậy, nhưng bỗng thấy toàn thân mềm oặt đến mức không ngồi vững phải nằm vật xuống lại.


Vệ Lê kinh hãi, vội vàng lao tới chỗ hắn, lo lắng hỏi: “Huynh sao rồi? Cổ tay không có sức hả.”

Khoảnh khắc hai tay nàng chạm vào cổ tay hắn, nàng giật nảy mình vì nó nóng hổi.

Nàng đưa tay sờ trán hắn, nhiệt độ cũng cao đến đáng sợ: “Tướng quân, huynh phát sốt rồi. Không được, nhất định phải nhanh chóng về phủ trị liệu thôi, không thể trì hoãn thêm một giây phút nào nữa!”

Thẩm Ích khẽ chống khuỷu tay phải xuống giường, mơ màng ngồi dậy: “Nhưng phải đi thẩm vấn đạo sĩ trước. Bà nội đang hiểu lầm nàng, ta không muốn nàng về phủ còn phải chịu ấm ức.”

“Ta không sao, xoa dịu lo lắng của bà nội cũng không mất quá một hai ngày đâu.”

Thẩm Ích khựng lại, cố ý nói một cách không vui: “Ý nàng là không muốn về phủ với ta? Nếu nàng không về, vậy ta cũng không về đâu.”

Vệ Lê giận dữ nhìn hắn, sao tự dưng lúc này lại giở tính trẻ con ra vậy, nhưng nàng vẫn liến thoắng nói: “Ây gù được được được, ta và huynh cùng về là được chứ gì.” Vệ Lê giúp hắn mặc quần áo tử tế, nhìn chằm chằm vết thương ở cổ tay hắn rồi tự trách: “Nhất định do vết thương không được xử lý tốt mới sốt cao như vậy.”

Thẩm Ích thấy nàng lại sắp rơi nước mắt, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tan đi khá nhiều, thậm chí còn có chút vui sướng. Sự quan tâm của nàng thể hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không giống cung cách góp vui lấy lệ hoặc câu nệ lễ tiết với hắn như mọi ngày.

“Vệ Lê.” Hắn đè thấp giọng, nhìn nàng với sự tập trung lạ thường: “Gọi ta là Ký Bình, được không?”

Đang thu dọn kim khâu, Vệ Lê chợt bị đâm trúng, ngẩng đầu thử thăm dò: “Ký Bình?”

“Ừm, ta đây.”


** ** ** ** ** ** ** **

Vệ Lê không muốn kéo dài thời gian của hắn thêm nữa, vội thu dọn nhà cửa rồi theo hắn đi thẩm vấn đạo sĩ.

Lúc hai người về phủ, Thẩm Dục đang ở bên bà cụ, ngoài ra Vinh Tranh cũng tới. Vệ Lê thầm nghĩ, quả thật là náo nhiệt, chuyện trong nhà chỉ mới ầm ĩ chút thôi mà Vương gia cũng tới góp mặt rồi.

Trông thấy Vệ Lê, bà cụ Thẩm vẫn còn sợ hãi. Thẩm Dục đang một mực an ủi bà.

Thẩm Ích đi đến chính đường, cất giọng khàn khàn: “Hôm qua phủ tướng quân bị người ta gièm pha, xưa nay chuyện ma quỷ luôn là lấy vải thưa che mắt Thánh. Phu nhân con bị người khác hãm hại là do có người cố ý ra tay.” Dứt lời, hắn vỗ tay ba tiếng, đạo sĩ nọ bị người ta kéo tới.

Đạo bào nhăn nhúm, người kia vịn mũ, lia nhanh qua công đường rồi giật mình nói: “Ta xin lỗi lão phu nhân, xin lão phu nhân thứ tội.”

Bà cụ Thẩm khó hiểu nhìn ông ta: “Ngươi có tội gì?”

“Ta, hôm trước trời tối ta thấy không rõ, tính sai quẻ, nốt ruồi chu sa trên khoé mắt phu nhân tướng quân không phải là hung thần, mà là dấu hiệu của đại cát đại lợi. Phu nhân không phải hồ ly tinh biến thành, mà là...” Đạo sĩ đảo mắt, chỉ hai tay lên trời, toàn thân run rẩy: “Mà là thiên nữ hạ phàm, A Di Đà Phật!”

Vệ Lê “xùy” nói: “Ông không phải là Đạo gia sao, A Di Đà Phật làm gì vậy?”

Thẩm lão phu nhân vẫn còn nghi hoặc, xưa nay bà luôn kính sợ những đạo sĩ này, bèn nhìn Thẩm Ích: “Sao trong vòng một đêm ông ta lại sửa miệng vậy? Nhưng lối diễn, cách ăn mặc và kinh nghiệm của Lạc Nguyệt Dung kia chẳng khác gì Vệ Lê, hơn nữa ta thấy, cây ngô đồng của nhà con bé cũng có phong thuỷ không tốt thật mà.”


Tay phải vỗ nhẹ lên đầu gối, Vinh Tranh bất đắc dĩ lắc đầu.

Thẩm Ích hơi choáng đầu nhưng vẫn cố gượng nói: “Vậy thì càng là do có người cố ý hãm hại. Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?”

Thẩm Ích lại quay ra gọi người, sau đó một nam tử nhỏ con nhưng bước chân chắc nịch đi tới rồi cúi đầu kính cẩn hành lễ với mọi người.

“Lão phu nhân, ta là nguyên tác giả của vai diễn của Lạc Nguyệt Dung. Năm ngày trước buổi diễn, Lạc Nguyệt Dung đột nhiên yêu cầu chúng tôi đổi kịch bản, ta nhiều lần phản đối nhưng bị nàng ta áp chế. Vở ‘Phi Thoa Ký’ được diễn mấy hôm nay không phải do ta viết ra.”

Vệ Lê nghiêng đầu suy nghĩ, thầm hiểu rõ. Thẩm Dục, vốn luôn im lặng, chợt mở lời: “Lạc Nguyệt Dung này ỷ vào mình là diễn viên chính, không tôn trọng nguyên tác, tuỳ tiện xuyên tạc kịch bản, thực tế khó thể làm tấm gương cho nghề này.”

Vinh Tranh đứng dậy, hỏi người kia: “Ngươi có chứng cứ gì không?”

Người nọ lắc đầu: “Chuyện xảy ra đột ngột quá, chỉ có nhân chứng chứ không có chứng cứ khác.”

Thẩm Ích đi đến bên bà nội, nửa ngồi xuống nhìn thẳng vào bà: “Bà nội, xem ra Lạc Nguyệt Dung cố ý sửa đổi kịch bản, còn cố ý mời ngài đi xem. Lạc Nguyệt Dung đó cũng yêu mến Tống Uyên…” Thẩm Ích tạm dừng. “E là có liên quan đến Vệ Lê.”

Bà nội khá kích động: “Lẽ nào lại vậy! Đào kép chính là đào kép, chẳng nghĩ ra được gì tốt đẹp, chẳng ra sao cả!”

Vinh Tranh lại quay qua đạo sĩ kia, hỏi: “Có ai xúi giục ngươi không?”

Đạo sĩ hoảng sợ vội vàng lắc đầu: “Không có, chắc chắn không có!”

Vinh Tranh cười khẩy: “Tốt, thế thì không phải ngươi đang cầu phúc lành cho bách tính, mà đang lan truyền mê tín dị đoan, sẽ bị phạt nặng.”

Đạo sĩ cứng người, chưa kịp phản bác đã vội quỳ xuống.


Vinh Tranh biến sắc, nói với mọi người: “Vì thân phận ti tiện, Lạc Nguyệt Dung truyền bá mê tín, tương tự cũng sẽ bị trừng trị theo kỷ cương.”

Bà cụ vô cùng tức giận chỉ vào đạo sĩ: “Mau cho người mang ông ta xuống đi, làm cái phủ này chướng khí mù mịt hết rồi!”

Đạo sĩ liên tục xin khoan dung nhưng không ai nói đỡ cho ông ta một câu.

Thẩm Ích quay người thấp giọng nói với Vinh Tranh: “Đêm qua có người cố ý thả sói vào nhà Vệ Lê, việc này, e là phải nhờ tỷ phu điều tra thêm rồi.”

Vinh Tranh gật đầu, không muốn nhiều lời nữa, đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Dục thấy thế, an ủi bà nội vài câu rồi vội vàng yên lặng đuổi theo.

Hai người ra khỏi phủ tướng quân. Khi Vinh Tranh vừa quay đầu, thứ chàng ta nhìn thấy lại là thái độ nhu mì và ngoan ngoãn của nàng.

Vinh Tranh khẽ trợn mắt, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta tới không phải là vì đệ đệ và đệ muội nàng mà là vì trách nhiệm của Vương gia. Nàng không cần cảm tạ ta.”

Thẩm Dục ngẩng đầu nhìn chàng ta, đáp lời rồi lại cúi đầu.

Ngọn lửa hừng hực như bị dập tắt, những lời định nói lúc này không thể nào thốt ra được nữa. Vinh Tranh cười khổ, lên xe ngựa. Hai người đi về hai hướng ngược lại.

Trong phòng, bà nội áy náy nhìn Vệ Lê. Trong khi đó, Vệ Lê đang suy nghĩ, sao đạo sĩ mà nàng lặng lẽ cử Thu Ca đi bắt lại rơi vào tay Thẩm Ích? Và làm thế nào hắn tìm ra thêm được một nhân chứng khác?

“Lê nha đầu... do bà nội hồ đồ, ta...” Ngay khi Oanh Ca vừa định đỡ bà cụ dậy, Thẩm Ích đang nhường chỗ thì đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất.