Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 11: C11: Nàng chỉ muốn làm loạn qua loa thôi trêu người ta đến mức tiến sâu hơn rồi làm sao đây




Người thích đọc thoại bản cơ bản cũng thích xem hí kịch và bà nội Thẩm cũng không ngoại lệ.

Vệ Lê đang định đi đưa bánh ngọt cho bà cụ, đã thấy bà được nha hoàn trang điểm, chọn một bộ cát phục ngày thường chưa từng mặc, buộc cẩn thận dây chiếc áo khoác nhung tím đính ngọc trai để chuẩn bị ra ngoài.

Vệ Lê cười nghênh đón: “Bà nội ăn mặc xinh đẹp quá, muốn đi đâu vậy ạ?”

Bà nội ngẩng đầu nhìn nàng qua gương: “Cháu dâu nói đẹp vậy chắc chắn là đẹp thật rồi. Có người hẹn ta đi xem kịch đấy, ‘Phi Thoa Ký’ của Lạc Nguyệt Dung, là một chuyện, câu chuyện gì đó về thần tiên và hồ ly tinh ấy nhỉ.”

Vệ Lê thầm hồi hộp, bà nội luôn ở trong nhà suốt, có ai hẹn bà đi xem kịch đâu. Bất kể ai đứng sau chuyện này, thì trọng tâm hẳn là vở kịch của Lạc Nguyệt Dung.

Kiếp trước, Lạc Nguyệt Dung cũng mời Tống phu nhân đi xem một vở kịch tương tự. Hồ ly tinh trong vở kịch cũng là một nữ tử có nốt ruồi chu sa ở khoé mắt, gây hoạ cho phu quân và cuối cùng bị trấn áp dưới gốc cây ngô đồng.

Hình tượng của Lạc Nguyệt Dung không biết vô tình hay cố ý mà giống hệt Vệ Lê, thậm chí bắt chước cả mái tóc xoăn của nàng.

Hơn nữa, sau vở kịch, Tống phu nhân còn gặp được một đạo sĩ khi đang trên đường về nhà. Đạo sĩ nói trong nhà bà ta có hồ ly tinh, sẽ gây hoạ cho con trai độc nhất của bà ta; Tống phu nhân cực kỳ mê tín nên đã tin đạo sĩ kia. Mấy ngày sau, Tống phủ thật sự làm ầm ĩ lên bảo nhà có ma. Tống phu nhân lại mời gã đạo sĩ thi triển phép thuật. Khi lá bùa bị nhen lửa, nó bay thẳng vào nàng khiến áo nàng bốc cháy, nếu Tống Uyên không quỳ xuống đất gào khóc xin tha thì Tống phu nhân đã không giữ lại mạng cho nàng rồi. Khi đó nàng chỉ nghĩ mẹ chồng không thích mình, ngờ đâu hôm trước nghe Doãn Phi Khanh nói đến kịch bản của Lạc Nguyệt Dung, hoá ra lúc này nàng ta đã âm mưu hại người rồi.

Bà nội còn mê tín hơn cả Tống phu nhân, vậy nên nếu vở kịch này được diễn trước mặt bà, Vệ Lê nghĩ có lẽ mình sẽ bị ném ra ngoài mất.

Lúc trước Doãn Phi Khanh nói với nàng, nàng đã cảm thấy hết sức kỳ quái. Kịch bản được viết xong từ lâu, gánh hát phải nghe theo tổng quản sự, nhưng chẳng hiểu sao kịch bản đột ngột bị thay đổi trước khi được công chiếu mười ngày.

Ngoài ra, Doãn Phi Khanh nói những ngày đó đệ ấy luôn có thể nghe thấy tiếng cãi vã trong gánh hát. Vệ Lê chợt hiểu ra, chắc hẳn Lạc Nguyệt Dung cứ khăng khăng muốn làm vậy nên đã tranh chấp với tác giả thoại bản.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bà cụ đã mặc áo choàng, thấy nàng ngẩn người, bèn hỏi: “Lê nha đầu, con muốn đi với ta hả?”


Như có điều suy nghĩ, Vệ Lê lắc đầu, nhưng trong lòng đã nắm chắc. Đợi bà cụ vừa đi, nàng lập tức lệnh cho Thu Ca sắp xếp người đêm nay đi tìm kiếm đạo sĩ có dáng vẻ dị thường trên đường đi tối nay.

Màn đêm dần buông, bóng cây trên tường sân toả ra một bầu không khí rùng rợn.

Quả nhiên, sau khi trở về, bà cụ đờ đẫn nhìn nàng hồi lâu mới hơi run rẩy hỏi: “Cháu dâu, cái nốt, nốt ruồi chu sa ở khoé mắt này con đã có từ nhỏ rồi sao?”

Bóng cây lay động, lá cây rêu rao cực giống hồ ly chín đuôi muốn hoá thành hình người. “Phịch”, tiếng vật nặng theo đó ngã xuống.

Một dải lụa trắng bay xuống từ không trung, treo trên đầu Vệ Lê, vừa lúc móc phải trâm cài tóc.

“Á…” Bà nội la toáng lên.

“Á…” Lúc thấy bà muốn há miệng, Vệ Lê đã chuẩn bị kỹ càng, đồng thời cường điệu hét lên rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Bà nội hoảng sợ nhìn ra sau, không một nha hoàn nào có thể trấn an bà.

“Ma, ma đó, trong phủ này có ma.”

Vệ Lê ngồi xổm xuống đất khẽ run lên, cũng có vẻ sợ hãi.

Bà cụ giật mình không nhẹ, bèn lệnh cho nha hoàn thắp tất cả đèn lên rồi mau chóng rời khỏi đây.


Nhưng mới vừa tới nội viện, đúng lúc bà thấy Thẩm Ích đang vội vã chạy đến.

Cánh tay trái của Thẩm Ích bị quấn băng gạc và một ít máu đã thấm ra ngoài.

Bà cụ thấy vậy, bỗng chốc muốn rơi lệ: “Ký Bình, vết thương của con là sao vậy?”

Thẩm Ích không ngờ mình gặp bà nội ở nội viện, những nghĩ sẽ giấu giếm cho qua đêm nay, bèn lấp lửng đáp: “Không sao đâu ạ, giá binh khí rơi xuống, con bất cẩn bị cắt trúng thôi.”

Bà nội đau lòng nói: “Xem ra vở kịch đó là thật rồi, đạo sĩ kia nói cũng đúng luôn, nàng ta rồi sẽ hại con thôi. Con xem đi, chẳng phải chuyện này đã ứng nghiệm trên người con rồi sao?”

Thẩm Ích càng hoài nghi: “Bà nội, nội đang nói gì vậy?”

Quay qua nhìn Vệ Lê còn đang ngồi xổm dưới đất, bà cụ càng thêm e ngại, dắt Thẩm Ích ra ngoài: “Con mau đi theo ta, đừng ở trong viện này, nơi này có yêu tinh đấy.”

Thấy người đã đi xa, Thu Ca mới đi tới lay nhẹ Vệ Lê, lấy tấm vải trắng kia xuống và lo lắng hỏi: “Phu nhân, ngài không sao chứ? Ngài đừng sợ, phủ chúng ta là phủ tướng quân, dương khí tràn đầy, sao lũ tiểu quỷ đó dám đến quấy rối phủ tướng quân chứ ạ?”

Lưng Vệ Lê càng run rẩy hơn, nàng đột nhiên ngẩng đầu, cười phá lên. Thật ra vừa rồi nàng không nhịn được cười nên đành phải ngồi xuống vùi đầu thật sâu vào cánh tay.

Nàng nghiêng sang phải và thấy thứ vừa bị ngã xuống chẳng phải là người gỗ đối diễn với nàng lần trước hay sao, hơn nữa tấm lụa trắng đó chẳng phải là tay áo của áo khoác trên người nó à.

Nàng cười đến mức suýt ngã xuống đất. Thu Ca vội đỡ lấy nàng, nín thở nghe ngóng rồi nhẹ nhàng “xuỵt”.


Vệ Lê lập tức ngừng cười và cũng yên lặng lắng tai nghe, tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ ngày càng gần cho thấy Thẩm Ích đã vòng trở lại.

Vệ Lê liếc mắt ra hiệu cho Thu Ca. Thu Ca hiểu ý, vội cất bước ra ngoài.

“Tướng quân, sau khi bà cụ xem kịch về, tự dưng lại nói phu nhân do hồ ly tinh biến thành. Tối nay trong phủ ầm ĩ chuyện ma quỷ, nhưng làm sao lại có chuyện yêu tinh bị yêu tinh ám chứ ạ?”

Thu Ca im bặt, dường như bị Thẩm Ích ngắt lời. Vệ Lê vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường rồi trùm chăn kín đầu.

Có người khẽ đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vệ Lê cuộn người trong chăn, hai tay chống lên đ ỉnh đầu, hơi run rẩy, kèm theo một hai tiếng kêu thảm thương nghe rất đáng sợ: “Ta sợ lắm, có ma đấy!”

“Vệ Lê, Vệ Lê?” Thẩm Ích nhẹ giọng gọi nàng, đưa tay muốn kéo nàng ra khỏi chăn, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào cơ thể nàng thì khối tròn được bọc trong chăn đã lăn vào trong.

Thẩm Ích sốt ruột, thò người vào trong: “Vệ Lê, nàng sao rồi? Đừng sợ, là ta, không có ma đâu.”

“Có, có đó, ngay trên đầu huynh kìa.” Giọng nói nghèn nghẹt vang lên qua lớp chăn làm khối tròn nọ càng run dữ dội hơn.

Thẩm Ích bối rối trong giây lát, rồi kéo cả người và chăn vào lòng mình, ôm thật chặt và dịu dàng dỗ dành nàng: “Đừng sợ đừng sợ, có ma đến thì ta sẽ đuổi nó giúp nàng.”

Vệ Lê đụng vào ngực hắn đến mức choáng cả đầu, vì trốn trong chăn nên toàn thân toát mồ hôi. Thầm nghĩ diễn xuất của mình vụng về đến thế, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy sắp lộ tẩy rồi, nhưng sao Thẩm Ích lại còn nghiêm túc quá vậy.

Song vở kịch đã bắt đầu rồi, nàng phải diễn tiếp, thà để Thẩm Ích nghĩ nàng nhát như thỏ còn hơn nghi ngờ nàng là kẻ lường gạt.

Huống hồ, nguyên nhân chính của chuyện ồn ào tối nay chủ yếu là để giấu diếm bà cụ.

Vệ Lê ba chân bốn cẳng kéo chăn ra, một làn hơi mát lạnh lập tức tràn vào mũi nàng. Nàng khẽ chớp đôi mắt to ướt sũng, ra vẻ tủi thân: “Thật sự có ma đó, ta sợ chết đi được.”

Thẩm Ích vẫn không buông nàng ra, một tay vỗ nhẹ lên lưng nàng và hỏi bằng một giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Nàng sợ lắm hả, vậy đêm nay ta sẽ ở cùng phòng với nàng được không?”


Vệ Lê cứng đờ. Nàng chỉ muốn làm loạn qua loa thôi, chứ đâu có tin rằng thật sự có ma quỷ. Nhưng sao kịch bản lại không diễn ra như nàng tưởng tượng vậy, trêu người ta đến mức tiến sâu hơn rồi làm sao đây?

Trong lúc nàng bàng hoàng, Thẩm Ích đã xoay người đi sang phòng bên cạnh lấy chăn, kiểm tra cửa sổ xong rồi ngồi thẳng xuống ghế.

“Nàng ngủ đi, ta trông cho nàng.”

Qua một nén nhang, người trên ghế vẫn ngồi thẳng thắn và người trên giường cũng nằm thẳng tắp. Qua khoảng nửa canh giờ, người trên ghế vẫn ngồi thẳng, còn người trên giường đã cuộn lại thành một con tôm. Lúc tiếng trống canh tư vang lên, người trên ghế vẫn ngồi thẳng, nhưng người trên giường cứ trăn trở rồi rốt cuộc nàng trở mình bò dậy.

Ánh trăng vẩy vào chiếc áo màu xanh nhạt của hắn, trông dịu dàng khôn tả.

Hắn phải ngồi trên ghế cả đêm vì những trò vô nghĩa mình gây ra, trên cổ tay hắn đang bị thương cơ mà.

Vệ Lê rụt rè vén một góc rèm lên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là, huynh lên giường ngủ đi?”

Ngón tay Thẩm Ích hơi cuộn tròn lại, vẻ mặt ẩn dưới ánh trăng, hắn nói: “Không được, ta sợ mình sẽ ngủ say, ngồi có thể giúp ta giữ được tỉnh táo. Lỡ như có ma đến thì ta sẽ lập tức đánh nó chạy đi.” Thẩm Ích cười khẽ.

Lỡ như nàng nằm mơ thấy bị “ma” quấy nhiễu, hắn có thể an ủi nàng ngay lập tức.

Vệ Lê khom người nhích vào trong để chừa đầy đủ không gian cho hắn, tim như đang đánh trống: “Huynh, ngủ trên giường đi, cổ tay của huynh vừa bị thương, nên nghỉ ngơi cho tốt.” Vệ Lê ra vẻ thoải mái: “Có đại tướng quân như huynh bên cạnh, lũ tiểu quỷ không dám lỗ m ãng đâu.”

Ngón tay Thẩm Ích càng cuộn chặt hơn, hắn im lặng, đứng dậy đi đến gần nàng.

Vệ Lê cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhưng người ấy chỉ nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống và nghiêm túc tém góc chăn cho nàng: “Ngủ đi.”

Im lặng một hồi, Thẩm Ích mới nằm xuống mép giường.