Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 26






Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng bếp Cẩm Tùng Hiên.Năm ngón tay thon dài tinh tế cầm đũa khuấy trứng gà, chủ nhân bàn tay lại mặt ủ mày mày ê, nghĩ trăm lần cũng không ra.Rõ ràng tối hôm qua đã bọc chăn cẩn thận, vì sao còn đặt lên……Nghĩ đến lồ ng ngực cường tráng cùng đôi chân mạnh mẽ của hắn, Bao Xuân Oánh ngượng ngùng gật đầu, hai má má hiện lên rặng mây đỏ.“Thiếu phu nhân, trứng gà đổ rồi.”Nguyệt Linh vừa nhắc nhở, Bao Xuân Oánh lập tức hoàn hồn.

Nàng cúi đầu nhìn xuống quả thực trứng gà trong bát đã chảy một ít ra ngoài, tự trách mình không ý thức khuấy quá mạnh.“Không sao, vẫn còn đủ.”Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn cô nương nhà mình, cảm giác hôm nay nàng có chút thất thần.


Trước đây khi nấu ăn nàng sẽ vô cùng tập trung, nếu nguyên liệu bọ đổ ra ngoài nàng sẽ cảm thán lãng phí.Chỉ có Nguyệt Linh phát hiện ra sự khác thường của Bao Xuân Oánh, hạ nhân xung quanh vươn cổ ngửi thử, trong bếp ngập tràn mùi thịt và hồ tiêu.Lần đầu tiên ngửi thấy hồ tiêu là cay nồng, lần thứ hai ngửi lại thấy thơm.

Lại nhìn Bao Xuân Oánh chiên bánh trứng gà rau chân vịt, mùi trứng già thơm ngát làm bọn hắn hoài nghi nhân sinh.“Thiếu phu nhân, chiên trứng gà cũng có thể thơm như vậy được sao?” Chỉ Quỳ hỏi ra suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người.Bao Xuân Oánh cười xinh đẹp: “Trứng gà có thơm hay không, phải nhìn vào màu lòng đỏ.”“Sao? Nói thế nào?”“Gà mái ở trong núi sâu ăn quả rừng sẽ đẻ ra trứng gà có lòng đỏ là màu cam hoặc màu vàng quất, loại trứng gà này thơm nhất, vị cũng ngon nhất.

Mà gà ở trong núi, thịt săn chắc ít dầu mỡ, vị mềm xốp vừa phải, dùng để hấp là ngon nhất.Chỉ Quỳ nghe thấy, hai mắt trông mong thèm nhỏ dãi.


“Thiếu phu nhân đừng nói nữa, nô tỳ nghe đói bụng.”“Trong phòng bếp tổng đầu bếp cũng không chọn được trứng gà thơm như vậy, lòng đỏ trứng luôn là màu vàng“Đúng vậy, sau khi nấu canh cũng không ngửi được mùi trứng gà, khiến ta còn nghĩ trứng gà không ngon.”Một đám hạ nhân trợ thủ mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.Lúm đồng tiền trên má Bao Xuân Oánh hơi nhạt: “Chỉ cần chọn được trứng gà ngon, làm như thế nào cũng sẽ thơm.”Chỉ Đan đang rửa rau cũng không chen mồm vào, khinh thường lấy lòng vị chủ tử này, rửa rau chân vịt xong liền đưa cho Bao Xuân Oánh.Hạ nhân nói rau chân vịt hay còn gọi là rau thuỷ tinh, là loại rau được các tiểu quốc xung quanh tiến công, dân gian hiếm có người gieo trồng.

Thẩm gia có cách lấy được loại rau quý hiếm này thật sự khiến Bao Xuân Oánh rất ngạc nhiên.Đây cũng là lần đầu tiên nàng làm loại đồ ăn này, vừa đặt lên tay đã ngửi thấy mùi chua rõ ràng, trong lòng đã có tính toán.Cho rau chân vỉ đã rửa sạch vào nồi chần qua một lượt cho chín rồi với ra, thái nhỏ bỏ chung với củ mài đã nấu mềm, trứng gà.

Đợi bơ trong nồi đã dậy mùi thơm, nàng phân phó hạ nhân hạ nhỏ lửa xuống, sau đó đổ một bát lớn hỗn hợp rau chân vịt, củ mài và trứng gà vào nồi.Phần đáy bánh trứng hơi mỏng được chiên cho đến khi cứng lai, nàng khéo léo cầm sạn chiên đồ ăn, cánh tay mảnh khảnh lại có thể lắc chảo mạnh mẽ, thật sự khiến người khác kinh ngạc.Một cái bánh trứng hoàn hoàn còn nguyên vẹn được lật thành công, những hạ nhân đang theo dõi xung quanh cũng thở phảo nhẹ nhõm.Cuối cùng, nàng nghiêm túc tập trung dùng sạn nhẹ nhàng đặt bánh trứng mỏng lên đ ĩa.

Gấp lại nhiều tầng mới cắt thành những miếng hình thoi.Đối với hạ nhân thân phận hèn mọn mà nói trứng gà là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, bọn họ không có phúc được hưởng.


Vì thế làm xong bữa sáng, Bao Xuân Oánh cắt bánh trứng rau chân vịt còn dư lại chia cho những hạ nhân giúp đỡ trong phòng bếp.“Thơm quá a!!!”Chỉ Quỳ được nếm thử cảm động đến rơi nước mắt, đây là món ăn ngon nhất, dùng nguyên liệu quý báu nhất nàng ấy từng được ăn.”Sau này vì thiếu phu nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!Bầu trời đêm trong xanh bị ánh bình minh vàng nhạt chiếm mất, ánh nắng ban mai lan tỏa khắp nơi chiếu lên những giọt sương đọng trong sân sáng lên lấp lánh, tôn thêm ánh sáng cho ngọn trai trên tóc Bao Xuân Oánh.”Nàng dẫn người hầu bưng thức ăn trở lại phòng tiếp khách ở Cẩm Tùng Hiên, xa xa đã nhìn thấy thiếu niên cầm quyển sách đứng trong sảnh.Hắn lười biếng nghiêng người dựa vào giường La Hán, tóc đuôi ngựa đen nhánh xõa trước ngực, trường bào xanh đen phác họa đôi chân thon dài.Thoải mái chờ được ăn.Bao Xuân Oánh cố gắng không nhìn vào hai chân hắn, bình tĩnh ra lệnh cho người hầu dọn bữa sáng.

Đợi tới khi mở từng nắp lên, Thẩm Kiến Hi lại say mê hít một hơi thật sâu.Mùi thơm vốn có của nguyên liệu nấu ăn vô cùng rõ ràng, trong đó mùi hương mạnh mẽ nhật lại thấm sâu vào tim hắn..