Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 4: Rơi Xuống Nước - Nương Tử Hình Như Không Được Thông Minh Lắm





Nếu là như thế…
Hướng Cổ ngước mắt nhìn vương gia nhà mình, cho là hắn còn có lời sau.

Nhưng Hoắc Đình Vân chỉ nói đến đây là ngừng, hắn nói sang chuyện khác: “Xử lý những người kia chưa?”
Hướng Cổ cúi đầu xác nhận: “Đã xử lý sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không có người nào điều tra ra.”
Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng: “Hướng Cổ, bản vương đã sớm nói, trên đời này không có việc nào là tuyệt đối, cũng không có bức tường nào là không có kẽ hở.

Chúng ta chỉ cần giấu chuyện này đi, ít nhất giấu được đến khi điều tra ra chân tướng là đủ.”
Nói xong, hắn hướng tay về phía Hướng Cổ xua xua.

Sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Ngươi nhớ xử lý cho sạch sẽ là được.”
“Vâng.

Thuộc hạ minh bạch.” Hướng Cổ hơi khom người, đưa mắt nhìn theo Hoắc Đình Vân rời khỏi phòng đánh đàn.

Sau khi ra khỏi phòng đánh đàn, Hoắc Đình Vân phủi phủi nhẹ góc áo, xuyên qua hành lang khắc hoa để đi vào phòng khách.

Lúc đi ra thì hắn đã đổi sang một bộ y phục màu đen.

Nhưng vừa ra thì đã nghe được được tiếng bẩm: “Vương gia, Ngụy đốc công nghe nói vương phi gặp bất hạnh, nên đã cố ý mời danh y tới để xem bệnh cho vương phi.”
Hoắc Đình Vân che miệng ho nhẹ, thanh âm tựa hồ có chút suy yếu: “Mau mời người vào.”
*** ***
Phật Sinh vốn dĩ muốn nằm một lát, nhưng ai ngờ cảm giác đau đớn trên người quá mãnh liệt, nàng lại không thể tùy ý nhúc nhích, cho nên chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.

Nhưng nàng càng chịu đựng thì càng để ý tới nó, mà càng để ý tới nó thì những cảm giác đau kia lại càng phóng đại.

Kết quả là nàng không nhịn được nữa, bèn gọi Mai Hương tới để đỡ mình ra sân đi dạo một chút.

Lúc này chỉ mới vào đầu hạ, khí trời cũng không nóng lắm.

Chỉ là hành động của Phật Sinh không tiện, cho nên chỉ mới đi có một lát là đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Mai Hương giúp nàng lau đi, rồi dìu nàng đi tới hoa đình ở bên cạnh nghỉ ngơi: “Cũng may là khí trời gần đây không quá nóng, nếu như nóng thì vết thương sẽ sinh mủ mất.”

Phật Sinh gật đầu, rồi liếc nhìn xung quanh.

U Vương Phủ rất lớn, khu biệt viện này có cảnh vật rất thanh nhã, trồng không ít hoa cỏ.

Nhìn mấy thứ này, nàng lập tức liền nhớ tới Hoắc Đình Vân.

Thế là làm như lơ đãng hỏi: “Lúc trước ta nghe nói vương gia là người có tính tình quái đản, nhưng không ngờ vương gia lại dịu dàng lễ độ như thế.”
Mai Hương khẽ hừ một tiếng.

Nhắc tới chuyện này thì nàng ta lại tức giận, mấy kẻ bên ngoài suốt ngày cứ thích bày vẽ vương gia của các nàng.

Cái gì mà tính tình quái đản, cái gì mà tướng mạo xấu xí linh tinh… Chỉ tiếc là vương gia quá mức lãnh đạm, không những không quan tâm tới những lời này mà còn bảo mặc kệ bọn họ.

“Haiz, chúng ta đều biết vương gia chỉ là cảm thấy mình sống không được lâu, cố ý để bọn họ nói như vậy.

Kể từ đó sẽ không làm chậm trễ con gái nhà người ta.” Mai Hương thở dài.

Nói tới thân thể của vương gia, từ trên xuống dưới cái vương phủ này không ai là không lo.

Dù cho bọn họ đã tìm hết ngự y danh y khắp thiên hạ tới để xem bệnh, nhưng kết quả lại chẳng tốt hơn.

“Cũng may vương phi ngài đã đến.

Ngài tuyệt đối đừng tin vào những lời đồn ngoài kia, vương gia của chúng ta thật sự là một người rất tốt.”
Nàng ta nhìn quanh bốn phía, sau đó khẽ thì thầm với Phật Sinh: “Ta thấy vương gia và vương phi rất hợp duyên.”
Phật Sinh cười xấu hổ.

Cái tên giả mạo như nàng… làm gì nhắc được tới chuyện hợp duyên.

Nhìn dáng vẻ của Hoắc Đình Vân, tất nhiên là tinh thông cầm kỳ thi họa, người như trích tiên.

Còn nàng chỉ là một tục nhân chữ lớn cũng không biết, chỉ biết múa đao làm kiếm không có gì đặc biệt… Sao có thể hợp với hắn được chứ?
Sau đó nàng và Mai Hương lại nói chuyện phiếm với nhau thêm một lúc.


Vào lúc cả hai định đứng dậy trở về thì chợt nghe tiếng báo, nói là Ngụy đốc công nghe nói vương phi bị trọng thương, cho nên cố ý phái người đến thăm.

Phật Sinh run lên một cái, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Ngụy Khởi đã phái người tới, rất khó đảm bảo bọn họ sẽ không nhận ra nàng… Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh, thậm chí còn tuyệt vọng nghĩ, nếu không thì cứ trốn vào bụi hoa luôn cho rồi.

Vào lúc Phật Sinh còn chưa nghĩ được kế sách vẹn toàn thì người của Ngụy Khởi đã tới trước cửa sân, đứng từ xa thì cũng đã thấy bóng người.

Phật Sinh cắn răng một cái, sau đó thừa dịp Mai Hương không chú ý, nhảy tỏm vào cái ao ở bên cạnh.

Mai Hương chỉ nghe được một vang, sau đó sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay mất.

Nàng ta vội vàng hô người đến: “Cứu mạng! Vương phi rơi xuống nước rồi!”
Hoắc Đình Vân đang đi theo người của Ngụy Khởi đến, nghe thấy một tiếng này thì đáy mắt chợt hiện lên ý cười.

Người được Ngụy Khởi phái đến kia vừa bước vào cửa sân thì chợt nghe thấy tin này, tất nhiên là cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đang yên đang lành sao một người bị thương nặng lại rơi xuống nước? Cho nên gã ta cũng bước nhanh hơn, muốn đến đó tìm tòi hư thực.

Hôm nay gã ta được Đốc công phái đến đây để tìm hiểu tình hình của U Vương Phủ, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.

Người kia theo chân nô bộc vội vàng chạy đến gần, khi đến thì chỉ thấy mọi người đang ba chân bốn cẳng vớt vương phi từ dưới hồ lên.

Lúc này vương phi nhìn rất chật vật, tóc tai tản ra, tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh, được mấy tên nô bộc nâng vào trong phòng.

Mai Hương và Hạ Hà bị dọa cho phát sợ, người thì vội vàng đi mời đại phu, người thì nhanh chân đi chuẩn bị nước nóng… Cả cái biệt viện đều loạn thành một bầy.

Nô bộc dẫn đường áy náy nói với thủ hạ của Ngụy Khởi: “Đại nhân, thật sự có lỗi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là không thể đón tiếp tốt ngài.”

Gã ta khoát tay nói: “Đừng nói đến việc tốt hay không tốt, chuyện của vương phi đương nhiên là quan trọng nhất.

Hôm nay Đốc công cố ý mời Tần đại phu danh dương thiên hạ là ta tới đây xem bệnh cho vương phi, mong là có thể phát huy được tác dụng.”
Nô bộc gật đầu, liên tục nói phải rồi mời gã ta đi đến một bên để hầu.

Trong phòng, Mai Hương và Hạ Hà đang thay phiên nhau lau chùi thân thể cho Phật Sinh rồi thay cho nàng một bộ quần áo sạch.

Cả hai thấy vết thương dính nước, nhưng lại không biết làm gì, quả thật gấp đến độ muốn khóc.

Hạ Hà có chút trách cứ: “Đang yên đang lành, sao ngươi lại để vương phi rơi xuống nước?”
Mai Hương thật sự cũng không biết, nàng ta cùng lắm thì chỉ mới ngẩng đầu một cái, quay đầu lại thì vương phi đã rơi vào trong nước rồi: “Tỷ tỷ tốt của ta ơi, đừng nói nữa.

Mau đi báo cho vương gia rồi mời đại phu tới đi.”
Phật Sinh nghe cuộc trò chuyện của hai người mà không khỏi sinh lòng áy náy.

Nhưng nàng cũng vì bị bức tới bất đắc dĩ nên mới nảy ra một kế tạm thời… Huống chi việc còn chưa giải quyết, người mà Ngụy Khởi phái đến không thể dễ dàng rời đi.

Vừa nhắc thì người đã tới, tôi tớ dẫn đại phu mà Ngụy Khởi cố ý phái tới bước vào: “Vị này chính là danh y mà Ngụy đốc công cố ý mời tới.

Tiên sinh, xin hãy đến xem cho vương phi.”
Mai Hương và Hạ Hà nghe thế thì lùi sang một bên nhường đường.

Phật Sinh thầm nghĩ xong đời rồi.

Nếu như đại phu này nhìn thấy mặt của nàng, sau đó quay về nói cho Ngụy Khởi thì không biết nàng sẽ rơi vào kết cục gì.

Những ngày ẩn núp trong Ngụy phủ, nàng đương nhiên là đã thay hình đổi dạng.

Chỉ là ngày đó bị truy sát, nàng cuống quít quá nên đã dùng mặt thật để gặp người.

Dù Ngụy Khởi chưa từng thấy mặt thật của nàng, nhưng nếu người tới có thể nhận ra nàng thì…
Lúc này đại phu đã muốn ngồi xuống, trái tim của Phật Sinh cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng…
“Nương tử, nàng thế nào rồi?” Bất chợt, mọi người nghe thấy giọng của Hoắc Đình Vân truyền tới từ bên ngoài.

Đại phu tất nhiên là một người biến lễ nghi, gã ta đứng dậy nghênh đón Hoắc Đình Vân: “Lão hủ bái kiến vương gia.”
Hoắc Đình Vân khoát tay miễn lễ, vẻ mặt lo âu trực tiếp đi đến bên giường.

Hắn nắm chặt tay Phật Sinh, lo lắng hỏi: “Nương tử?”

Tay của hắn dày rộng hữu lực, khiến cho lòng của Phật Sinh chợt cảm thấy an tâm.

Chỉ là nguy cơ chưa được giải, nàng không dám phớt lờ, trái tim vẫn đập thật nhanh.

Rồi bỗng nhiên, Hoắc Đình Vân đỡ nàng dậy ôm vào trong ngực.

Để đầu nàng tựa vào vai hắn, tóc dài thuận thế tản xuống, che khuất đi nửa bên mặt.

Hoắc Đình Vân nói: “Làm phiên tiên sinh giúp nương tử của ta chẩn trị, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào.”
Tần đại phu đáp: “Đó là đương nhiên.” Sau đó ngồi xuống bên cạnh, nâng tay Phật Sinh lên để bắt mạch.

Phật Sinh sợ rằng nhịp tim quá nhanh sẽ bại lộ, cho nên quyết tâm dùng nội lực để chấn vỡ miệng vết thương chưa lành.

Máu ngay lập tức tuôn ra, nàng cũng đau đến mức gần như hôn mê bất tỉnh.

Cũng vì thế mà mạch tượng trở nên vô cùng yếu ớt.

Nàng mơ mơ màng màng dựa vào vai của Hoắc Đình Vân, nghĩ thầm những vết thương nặng chưa từng có của mười sáu năm qua đều dồn hết vào hai ngày nữa.

Hoắc Đình Vân hít sâu một hơi, rồi hoảng loạn nói: “Tần đại phu, vết thương của nương tử ta hình như lại bị vỡ ra rồi…”
Tần đại phu đành phải buông tay của Phật Sinh xuống, sau đó đứng dậy nhìn miệng vết thương.

Những việc sau đó, Phật Sinh đều cảm thấy như đang trong một giấc mơ, bởi vì nó cứ phập phù và hư ảo.

Hình như có người đang thoa thuốc cho nàng, hình như có kẻ đang ở trong mơ gọi nàng là nương tử…
“Làm phiền Tần đại phu rồi.” Hoắc Đình Vân vừa ho vừa tiễn người của Ngụy Khởi rời đi.

Khi thấy bọn họ đi xa thì Hoắc Đình Vân mới trở lại trong phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, khói xanh lượn lờ trên cái ngọc đỉnh đặt cuối giường.

Hắn đến bên giường, nhìn thấy mi tâm của người trên giường cứ cau lại, hình như đang gặp phải một giấc mơ không quá vui vẻ.

Hoắc Đình Vân đến gần, đưa tay ra, khựng lại, rồi lại đưa tay ra giúp nàng vuốt phẳng mi tâm.

Thanh âm mềm mỏng tựa như một sợi khói: “Nương tử hình như không được thông minh lắm.”
Người thông minh, cũng sẽ không lấy sinh mệnh mình ra để mạo hiểm..