Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 39: Hôn – “phật Sinh Nàng Thật Sự Không Có Chút Tình Cảm Nào Với Ta Sao”





Phật Sinh bị lời nói của hắn dọa sợ, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân lên tiếng nói “Nương tử, vị này là?”
Người nọ nghe vậy, giống như bị dọa sợ, lập tức đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Hoắc Đình Vân, mặt đầy nghi ngờ mà quan sát.

Hoắc Đình Vân lại giống như không cảm giác, chỉ dùng động tác thân phật vén tóc mái trên trán Phật Sinh ra sau tai, nói: “Nương tử ra ngoài lâu như vậy, chắc là mệt rồi đúng không, hay là ngồi xuống ăn cơm đi.”
Phật Sinh có chút lúng túng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Hoắc Đình Vân, hắn đè nàng ngồi xuống rồi rót nước cho nàng.

Phật Sinh uống một ngụm, đang chuẩn bị cầm đũa nhưng bị Hoắc Đình Vân ngăn lại, hắn gắp đồ ăn rồi đưa tới bên miệng nàng.

“Nương tử, há miệng nào.”
Người kia thấy vậy thì sốt ruột, dứt khoát ngồi xuống cạnh bọn họ: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ có thể gả cho người này chứ? Tỷ nhìn đi, hắn mặt vàng cơ nhão, không có chút sức sống nào, sao xứng với tỷ được? Hay là tỷ suy nghĩ lại đi, tái giá với ta nha?”
Phật Sinh nhai đồ ăn, liếc hắn ta.

Lời này mà hắn ta nói ra khỏi miệng dễ thế sao? Chẳng lẽ nhà hắn ta không có gương sao? Nhìn hắn ta cũng là sức trói gà không chặt, còn không bằng Hoắc Đình Vân nữa đấy.

Phật Sinh lúng túng cau mày lại, hỏi: “Vị nhân huynh này, ngươi cứ luôn gọi ta là tỷ tỷ xinh đẹp, xin hỏi ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhìn hắn ta thế nào cũng lớn hơn mình mấy tuổi, sao cứ thế gọi nàng là tỷ tỷ chứ.

Người nọ ngẩn người, nói: “Ta… Ta mười tám.

Gọi tỷ bằng tỷ tỷ là vì tôn kính tỷ mà.

Tỷ tỷ xinh đẹp, hay là tỷ bỏ tên bám váy này gả cho ta đi.”

Phật Sinh suýt chút nữa đã phun hết cơm ra ngoài.

B… Bỏ? Nàng nhìn Hoắc Đình Vân, thấy mắt hắn hơi thay đổi, hiển nhiên là mất hứng rồi.

Thật ra thì hình như hắn có vui hay không cũng không quan trọng lắm, nhưng Phật Sinh vẫn theo bản năng muốn an ủi hắn, nàng nhìn về phía người kia, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng có nói bằng cái giọng nói nữa được không? Ngươi và ta không quen biết, nào có ai như ngươi chứ.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Trùng Sinh Để Gặp Người
3.

Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
4.

Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
Người nọ ngẩn người, vẻ mặt trở nên đáng thương: “Nhưng mà tỷ tỷ xinh đẹp, ta thật sự rất thích tỷ, lúc đó trông tỷ oai lắm.”
Hoắc Đình Vân không để ý đến hắn ta, chỉ đút cho Phật Sinh từng miếng từng miếng cơm.

Động tĩnh bên này rất lớn nên luôn có người nhìn qua.

Phật Sinh xấu hổ, nhưng Hoắc Đình Vân lại nhất quyết không chịu để nàng tự ăn cơm, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ăn từng miếng.

Bữa cơm này ăn tới mức gà bay chó sửa, người nọ cứ lải nhải không ngừng, đến mức khiến người ta chán ghét.

Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Hoắc Đình lập tức kéo Phật Sinh lên phòng, nhốt người kia ngoài cửa.

Người nọ đi theo sau lưng, đập cửa: “Cái tên kia! Ngươi mau thả tỷ tỷ xinh đẹp ra!”
Phật Sinh xấu hổ giải thích: “Ta thật sự không biết hắn, ta cũng không biết hắn mọc ra từ đâu nữa.”
Hoắc Đình Vân ừ một tiếng, nhìn bóng người ngoài cửa, nói: “Hắn quá nhiều lời, nghe thật phiền.”
Phật Sinh đồng ý: “Đúng vậy, hình như hắn còn nghe không hiểu tiếng người.”
Nàng cười mỉa, người nọ canh ngoài cửa, bọn họ ngồi bên trong, chợt cảm thấy có chút không thú vị.

Từ nãy đến giờ Phật Sinh không nhìn Hoắc Đình Vân, nên khi nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện Hoắc Đình Văn đang nhìn mình, nên có hơi bối rối.

Bỗng nhiên Hoắc Đình Vân nói: “Phật Sinh, bây giờ ta rất không vui.”
Phật Sinh à một tiếng, nàng đã nhìn ra sắc mặt hắn không đúng, ngày thường hắn trông thật dịu dàng, bây giờ lại bất chợt lạnh lùng hơn mấy phần.

Nàng chỉ cho rằng là vì tên không hiểu tiếng người kia, nên an ủi: “Hắn ta chỉ là người không quan trọng thôi, không cần thiết…”
Nàng còn chưa dứt lời đã nghe Hoắc Đình Vân nói: “Cũng không phải hoàn toàn là vì hắn ta.” Hắn ngừng lại, bỗng nhiên cười khổ: “Thôi, thôi…”

Hắn nói được một nửa thì dừng, làm Phật Sinh tò mò hơn: “Vậy ngươi vì cái gì? Ngươi nói đi chứ.”
Hoắc Đình Vân nhìn thẳng vào nàng: “Là vì nàng.”
Phật Sinh mở to mắt, bởi vì nàng á? Cái này thì…
“Vì… Vì sao?” Phật Sinh cúi đầu xuống, đặt tay lên đầu gối, có chút không rõ.

Hoắc Đình Vân thu hết những động tác nhỏ của nàng vào mắt, khẽ thở dài: “Bởi vì ta đang ghen.”
Hắn nói thẳng thừng, bởi vì có người thích nàng, lại bày tỏ tình cảm rõ ràng như vậy, biểu đạt sự yêu thích của mình không hề giấu giếm.

Nhưng Phật Sinh lại chưa xác định mối quan hệ gì với Hoắc Đình Vân, nên hắn càng mất hứng.

Phật Sinh nghe xong thì sửng sốt, hiểu đại khái… đây là câu tỏ tình.

Sau khi nàng phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên.

Nàng bứt rứt không yên ngồi đó, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Hoắc Đình Vân.

Rõ ràng hắn là một công tử hay đau ốm, nhưng lúc này căn phòng lại như bị hắn hoàn toàn chiếm lĩnh, khiến nàng không có chỗ nào trốn.

Phật Sinh đứng dậy, chợt phát hiện Hoắc Đình Vân đã đến trước mặt nàng từ lúc nào.

Nàng vừa đứng lên thì đã dựa sát vào hắn, sát tới mức nhìn rõ cả lông mi.

Phật Sinh lại ngồi xuống, trong nháy mắt, tim đập như đánh trống.

“Ta…”
Ta một hồi cũng không nói ra được câu.

Hoắc Đình Vân ngồi xuống cạnh nàng, đối diện tầm mắt với nàng.

Hắn đưa tay cầm tay nàng, giọng nói và thần thái vô cùng dịu dàng: “Phật Sinh, nàng thật sự không có chút tình cảm nào với ta sao?”
Hơi thở của hắn bao phủ lấy nàng, làm người ta không thể né tránh, Phật Sinh nuốt nước miếng, chợt cảm thấy tay chân luống cuống.


Có hay không? Theo lời hắn, nàng cũng hỏi chính mình, nàng có tình ý với Hoắc Đình Vân không?
Nàng thật sự không có câu trả lời, bởi vì ở phương diện tình cảm, nàng không hiểu biết chút gì cả.

Chưa từng tự hỏi, cho nên cũng không tìm được câu trả lời.

Nàng không biết cái gì mới gọi là có tình với hắn.

Nàng cảm thấy có vẻ Hoắc Đình Vân đang bức bách mình nên nổi nóng: “Không có, ngươi là người rất tốt… Nhưng mà…”
Nàng tránh ánh mắt Hoắc Đình Vân, nhưng lại bị Hoắc Đình Vân nắm lấy cằm, hôn lên môi nàng mà không hề báo trước.

Môi hắn vô cùng mềm, cọ xát với môi nàng, trong khoảnh khắc, Phật Sinh quên phải thở thế nào.

Nàng cảm thấy sự chú ý của mình tập trung hết lên môi.

Rất nhanh, Hoắc Đình Vân không thoả mãn việc chỉ dán môi, hắn cạy môi nàng ra, chui vào miệng nàng giống như một con cá linh hoạt.

Phật Sinh mở to mắt, không thể tin được mà nhìn Hoắc Đình Vân.

Cảm giác này… nói thế nào đây? Quá mức kí.ch thích, giống như điện giật, nàng thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong lúc nàng đang chuẩn bị đẩy người ta ra thì cánh cửa lại bị người khác đá văng.

Người kia vẫn còn chưa đi, tức giận nhìn hai người họ: “Sao ngươi có thể ức hiếp tỷ tỷ xinh đẹp của ta chứ?”.