*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tức phụ bị đánh, Đại lão hổ nổi điên rồi
Edit + Beta: Cù lão bản
Lương Hiểu Tài ở trong lòng tính toán kỹ càng, bốn ngày, nhiều nhất là bốn ngày. Nếu như trong vòng bốn ngày Hoắc Nghiêm Đông không tìm ra hắn hắn liền tự nghĩ biện pháp thoát ra ngoài. Tuy rằng trong chốc lát những người này sẽ không giết hắn, nếu muốn giết thì đã không phí nhiều sức lực như vậy bắt hắn tới nhốt ở trong này, nhưng hắn cũng không thể để đối phương tùy ý giam giữ mình, chớ nói chi là đám chết bầm này còn bỏ đói hắn.
Trong địa lao không có ánh sáng, giờ khắc này ở bên ngoài có một người trông coi, chỉ có bên cạnh người kia mới có một ngọn đèn đang được đốt. Sau khi quan sát Lương Hiểu Tài phát hiện nơi này canh gác luân phiên hai ca, mà chỉ dùng để trông coi một mình hắn. Phòng giam không lớn tổng cộng có hai gian, ngoài gian hắn ở còn gian bên cạnh thì để trống.
Tên canh gác bên ngoài kia đang uống rượu, vò rượu để bên cạnh ngọn đèn, còn có một đĩa hạt lạc (đậu phộng). Người kia rót một bát rượu cầm lên, một tay chỉ vào Lương Hiểu Tài, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, đều là thằng chó mày làm hại bọn tao! Trước đây lão tử uống rượu làm sao không có chút thịt? Hiện tại hay lắm, ngay cả hạt lạc cũng không được ăn nhiều.”
Lương Hiểu Tài đói bụng hai ngày, đống hạt lạc này trước đây hắn thật không để vào mắt, hiện tại lại có chút thèm. Hắn dựa vào song cửa gỗ, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Vậy ta khuyên ngươi nên ăn nhiều một chút, hạt lạc này không còn bao nhiêu đâu.”
Người kia “Cạch” một tiếng đập bát lên bàn: “Đánh rắm! Làm sao sẽ không còn a? Chờ ngươi ở nơi này mấy ngày, thời điểm đó đương gia của chúng ta sẽ bắt người nhà ngươi lấy tiền tới chuộc ngươi!”
Lương Hiểu Tài “Phụt” một tiếng cười vui vẻ, phảng phất như đang chê tên canh gác bị ngốc: “Ta nói nha huynh đệ, ngươi khờ thật hay là giả ngốc? Đương gia các ngươi… Ý ngươi nói là nữ nhân mặc áo đỏ kia đi? Nàng giấu Mạc Cương rồi đi bắt ta. Ngươi thật sự cho rằng bọn họ làm thế là vì muốn đổi bạc để các ngươi sống một cuộc sống sung sướng sao? Mạc Cương là trọng phạm truy nã của triều đình, các ngươi giấu hắn ở đây chính là chứa chấp tội phạm, tội rất nặng. Ta thấy ngươi nên sớm thoát thân đi, còn chờ ở đây không phải sẽ bị liên lụy à?”
Cho tới bây giờ tên canh gác vẫn không có nghe nói chuyện Mạc Cương ẩn nấp trong sơn trại của bọn họ. Hắn chỉ biết Mạc Cương đúng là tội phạm bị truy nã, bên ngoài thậm chí có người còn nói Mạc Cương chạy trốn tới địch quốc. Hắn nghĩ, nhất định là tiểu tử này muốn gây xích mích chia rẽ quan hệ giữa bọn hắn và đương gia, liền “Hừ” một tiếng: “Ngươi bớt nói bậy đi, làm sao Mạc Cương lại trốn trong trại của chúng ta?”
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, hơi nghi hoặc hỏi: “Đừng nói ngươi không biết quan hệ giữa đương gia nhà ngươi và Mạc Đại thống lĩnh nha?”
Tên canh gác cau mày: “Quan hệ gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Là loại quan hệ mà chờ bọn họ lấy ta đổi bạc xong sẽ vứt bỏ toàn bộ người trong trại, lén lút chạy trốn đó. Hắc hắc, chuyện ta nói cho ngươi đều là sự thật đấy. Sao các ngươi không suy nghĩ một chút, là ai cấp tin cho đương gia nhà ngươi mà nàng biết phải đi bắt ta?”
Tên canh gác thật sự không biết việc này, chẳng qua là đương gia phân phó thì hắn đi làm theo mà thôi. Nói đến đây hắn cũng là một trong số những người tham gia đi bắt Lương Hiểu Tài. Khi đó hắn còn cho là bắt tiểu tử này chính là vì để đổi bạc, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, hình như là có chỗ nào không đúng lắm.
Lúc này Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi suy nghĩ một chút xem, lúc trước đương gia các ngươi nói chuyện với ta có phải là đều đuổi các ngươi ra ngoài?”
Tên canh gác suy nghĩ một chút, quả nhiên là thế.
Lương Hiểu Tài còn nói: “Có phải gần đây đương gia của các ngươi ăn nhiều hơn xưa không? Có phải nàng không còn để các ngươi tùy tiện đến gần phòng của nàng nữa hay không?”
Tên canh gác không biết gần đây đương gia có ăn nhiều hơn không, nhưng hắn biết gần đây đúng là nàng không cho người khác tới gần phòng nàng. Nếu như nói đương gia là cô nương vàng ngọc trong gia đình bình thường thì cũng thôi đi, thế nhưng tính tình của nàng so với nữ tắc nhân gia đều phóng khoáng hơn nhiều.
Tên canh gác không được tự tin lắm, nói: “Ngươi đừng hòng gây xích mích ta cùng đương gia, chuyện ngươi nói đều không có bằng chứng!”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi muốn nghĩ như vậy ta cũng không nói nhiều nữa. Ta chỉ thấy ngươi trông coi ta hai ngày nên nể mặt khuyên ngươi một câu, tốt nhất sớm tìm cho mình một chút đường lui. Ngoài ra, nếu ngươi nghĩ thông suốt, muốn nhìn xem lời ta nói có phải thật hay không thì ta khuyên ngươi nên cẩn thận điều tra trong tối. Lớn tiếng nói oang oang sẽ không nhìn thấy thứ mình muốn thấy.”
Lần này tên canh gác không nói thêm lời gì nữa.
Lương Hiểu Tài nói: “Ta nói vị đại ca này, tốt xấu gì ta cũng nói nhiều như vậy, có phải ngươi nên cho ta bát nước uống hay không? Đương gia các ngươi nói giam ta lại không nói muốn giết chết ta, giết chết ta sẽ không được bạc nha.”
Quả thực tên canh gác có nhận mệnh lệnh, không cho đưa cơm nhưng có thể đưa nước. Vì vậy hắn cũng không nghĩ quá lâu, đưa cho Lương Hiểu Tài một bát nước uống. Hắn đặt nước ở cửa, người thì không tiến vào. Lương Hiểu Tài cũng không muốn giết hắn, bởi vì trên người người này không có chìa khóa, chỉ là uống hết bát nước kia. Lúc này hắn nghe tên canh gác hỏi: “Những lời ngươi vừa nói đều là thật?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta có khẳng định là thật thì ngươi cũng chưa chắc tin. Có phải thật hay không tự dùng mắt mình nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Tên canh gác tâm sự nặng nề rời đi. Hắn ngồi trở lại trên ghế, vẫn cứ một ngụm rượu mấy hạt lạc. Hạt lạc vốn rải ra một lớp mỏng manh, cũng không có bao nhiêu hạt, chốc lát đã ăn hết, ngược lại rượu còn sót một ít. Nhưng hắn cũng không uống nữa, chỉ liếc nhìn Lương Hiểu Tài sau đó liền đi ra ngoài, không bao lâu một người khác vào đây trông coi. Người kia không nói lời nào, yên lặng mà đem rượu còn dư lại uống sạch sành sanh.
Lương Hiểu Tài không thấy trên người người này có chìa khóa liền nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông và Ngưu Đại Vũ đã bám theo người cụt ngón tay kia đi tới dưới chân núi. Núi này gọi là Trát Bắc Sơn, là một trong những địa hình núi non phức tạp nhất phía Đông Bắc Phúc Hoa quốc. Hoắc Nghiêm Đông cùng Ngưu Đại Vũ bám theo có hơn một canh giờ mới nhìn thấy người kia cư nhiên tiến vào một sơn động. Cửa sơn động này không tính là nhỏ, được cái vị trí phi thường bí mật. Ngoài động chẳng những có dây leo đan xen chằng chịt che lấp hơn nữa còn nằm khuất sau một tảng đá lớn, nếu không phải là người quen thuộc địa hình sẽ rất khó chú ý tới sơn động này.
Hoắc Nghiêm Đông nói với Ngưu Đại Vũ: “Trở lại doanh trại mang một đội người lại đây, ta đi vào trước thăm dò một lần, trước khi ta phát ra tín hiệu không được để mọi người tiến vào.”
Ngưu Đại Vũ nói: “Ngài đi một mình quá nguy hiểm!”
Hoắc Nghiêm Đông quay đầu: “Hai người đều đi mới nguy hiểm. Nhanh lên!”
Ngưu Đại Vũ nghĩ ý hắn cũng không phải là vậy a! Bất quá hắn không dám phản bác, vội vã lần theo hướng ngược lại chạy về. Người quanh năm ở bên ngoài đánh trận như bọn họ đều có chút bản lĩnh nhớ đường, hơn nữa trên đường tới đây đã có ký hiệu cho nên không cần lo lắng không tìm về được.
Hoắc Nghiêm Đông dựa vào cửa động lắng nghe động tĩnh bên trong, không nghe bất kỳ tiếng vang nào mới yên lặng đi vào. Y không nghĩ tới động này lại ăn thông, đi không tới một phút là có thể đi ra ngoài, bên ngoài phảng phất như một thế giới khác!
Ra khỏi cửa động là một hẻm núi, lối đi chật hẹp bề ngang chỉ có thể chen đủ hai người, hai bên vách đều là nham thạch. Hoắc Nghiêm Đông thả nhẹ bước chân đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng người. Y rón rén chống tay lên vách nham thạch nhảy lên mấy mét. Hai người kia trực tiếp đi tới, mắt thấy sắp đến bên dưới Hoắc Nghiêm Đông cũng không phát giác.
Hoắc Nghiêm Đông bế khí đợi một lát, nghe hai người nói: “Ngươi nói cái người Đại đương gia bắt được kia thật sự có thể đổi được bạc sao? Sao ta không cảm thấy dễ dàng như vậy?”
Một người khác nói: “Chỉ mong có thể đổi được đi, nếu không thịt này sắp ăn không nổi, trong miệng đều là mùi chim với cá không thôi. Bất quá lại nói, vừa nãy sao Chín Ngón gấp thành cái dạng kia vậy?”
Người bị hỏi cười xấu xa: “Ai mà biết? Chạy như lửa đốt mông ấy.”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe đến đó đột nhiên rơi xuống đất, thừa dịp một người trong đó nghe thấy tiếng động hỏi “Là ai?” lập tức dùng một quyền đánh vào mặt người kia. Người kia bị đánh ngất xỉu tại chỗ, một tên khác giật mình, muốn tri hô liền bị Hoắc Nghiêm Đông trong nháy mắt bóp cổ ép lên trên vách đá.
Có thể trườn mặt ra làm thổ phỉ sẽ không phải là quả hồng mềm, chỉ là vong hồn dưới tay Hoắc Nghiêm Đông so với số quả hồng đám thổ phỉ này gặp qua còn nhiều hơn. Ánh mắt của y dường như ngâm trong máu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đối diện: “Người bị các ngươi bắt nhốt ở nơi nào?”
Người kia bị bóp cổ đến nói không ra tiếng, hai tay liều mạng bẻ tay Hoắc Nghiêm Đông nhưng nửa điểm không buông lỏng. Chỉ lát nữa là hắn phải nghẹn đến mắt trợn trắng Hoắc Nghiêm Đông mới thoáng buông ra một ít.
Người kia như nhặt được đại xá, liều mạng hít không khí hai lần, vừa muốn tri hô lại bị Hoắc Nghiêm Đông siết cổ lần nữa. Người kia sợ đến mức nhanh chóng nhả ra ba chữ: “Địa, địa lao…”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Đi như thế nào?”
Người kia run lập cập chỉ về hướng càng sâu trong hẻm núi: “Dưới, dưới gò củi.”
“Bốp!” Hoắc Nghiêm Đông dùng một chưởng đánh ngất đối phương, tiếp tục đi vào trong.
Y vốn tưởng rằng trên đường sẽ có những lính gác khác, không nghĩ tới con đường sau đó vẫn luôn rất yên tĩnh. Y đi tới khoảng chừng bốn mươi năm mươi thước, càng vào sâu bên trong càng trống trải. Nơi này có dựng mấy căn nhà to to nhỏ nhỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài con gà. Lúc này phía trước mơ hồ truyền đến tiếng người, trong đó còn kèm theo giọng ra lệnh của nữ nhân.
“Nhanh! Tăng thêm vài người đi tuần tra. Một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì phải lập tức trở về báo cho ta!”
“Dạ!”
“Nhưng mà Đại đương gia, chúng ta vốn không có bao nhiêu thức ăn, lúc này tốt nhất không phải là đi tìm chút gì ăn sao? Vạn nhất bị mắc kẹt ở đây còn không phải sẽ chết đói cả đám?”
“Con mẹ nó phí lời!” Vu Thục Chi nói, “Đi vào địa lao lôi tên bị giam kia ra cho ta!”
Hoắc Nghiêm Đông đang cân nhắc gò củi là gò củi dạng gì đây. Y nhìn một dãy vài cái gò củi, nghe nữ nhân kia nói như vậy cũng không vội động, ẩn nấp sau một căn nhà nghe những người này nói chuyện.
Những người này hẳn là đã nhận được tin tức từ tên cụt ngón, cho là y muốn mang Thiết Tí quân đến vây núi. Bọn họ từng tên từng tên mặc khôi giáp (hiển nhiên là trang bị lúc giả trang Thiết Tí quân), tra xét từng căn nhà, xem bộ dáng là muốn đánh một trận lớn.
Lúc này có người lôi Lương Hiểu Tài mang ra ngoài. Lương Hiểu Tài bị mạnh mẽ kéo ra chỗ nắng, đôi mắt nhất thời không quá thích ứng, nhấc cánh tay che mặt. Y phục của hắn bị quất rách không ra hình dạng, vết thương đều lộ ra, có chút đã kết vảy, có chút còn đang chảy máu. Đó là vết thương mới tạo ra khi bị lôi kéo, thời điểm hắn giơ tay lại bị dây trói kéo trở lại, không khỏi “Tê” một tiếng.
Hoắc Nghiêm Đông không nghe rõ thanh âm này, thế nhưng y tận mắt nhìn thấy Lương Hiểu Tài cau mày. Sự ác độc tàn nhẫn của y mạnh mẽ vực dậy. Lúc thường nói nặng một câu y đều không nỡ, vậy mà những người này lại dám đánh người của y thành dáng dấp như vậy!
Lương Hiểu Tài hơi híp mắt nói: “Sao thế? Lúc này mang ta ra, là bị phát hiện rồi?”
Vu Thục Chi hừ lạnh: “Ngươi tốt nhất cầu khẩn không có. Bằng không ta sẽ lột da ngươi một tầng lại một tầng!” Ả vừa nói vừa dùng sức bóp mạnh vết thương của Lương Hiểu Tài, thâm độc cười nói: “Chúng ta không dễ chịu ngươi cũng đừng mong dễ chịu! Người đâu? Treo hắn lên cho ta!”
Xung quanh vang lên mấy tiếng “Dạ!”, kết quả tay của bọn họ mới vừa đụng tới Lương Hiểu Tài đột nhiên vang lên một tiếng “Chát”, sau đó bọn họ cùng nhau bị hất ngã trên mặt đất!
Hoắc Nghiêm Đông âm trầm nhìn những người kia: “Ai dám?!”