*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
“Các ngươi nói tối hôm qua hắn không có trở về?” Tâm Hoắc Nghiêm Đông chìm xuống.
“Đúng a Đại thống lĩnh, chúng ta còn tưởng là Cá Chép lưu lại trong doanh trại.” Trương Đống nói, “Hôm qua lúc rời nhà hắn nói phần lớn người trong Hổ Đầu quân đều phải đi, hắn muốn tiễn bọn họ.”
“Nghiêm Nhi, này, chuyện gì thế này a?” Lý Thuận Liên và Quan Thải Y cũng cho là Lương Hiểu Tài ở lại trong doanh không trở lại, dù sao mới vừa bày tỏ lòng mình với hai bà, hai bà cứ tưởng là hai đứa nhỏ không nỡ tách ra cho nên không có hỏi.
“Nương, Quan di, hai người không có nói lời gì nặng với hắn đi?” Trong lòng Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy hẳn là sẽ không, lại không nhịn được hỏi ra miệng.
“Đương nhiên là không a, ta nỡ lòng nào trách nó.” Lý Thuận Liên gấp đến độ đứng bật dậy, “Thải Y, muội nói cho nó đi?”
“Ta cũng không có.” Vốn là có, sau đó không cam lòng mở miệng, “Đứa nhỏ này, rốt cuộc là đi đâu?”
“Không có chuyện gì đâu. Nương, Quan di, hai người trở về nhà đi, con đi tìm hắn.” Hoắc Nghiêm Đông nói xong cũng không chờ hai trưởng bối trở về liền chạy ngược đường trở về. Thời điểm y về nhà căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy cho nên không tỉ mỉ nhìn dấu vết trên mặt đất, bây giờ y phải nhanh chân quay lại xem rốt cuộc Lương Hiểu Tài mất tích ở đoạn nào, vì sao lại mất tích.
Dựa theo tính cách Lương Hiểu Tài, coi như không có chuyện gì cũng sẽ không âm thầm bỏ đi như vậy, khẳng định là đã gặp chuyện gì. Lúc trước bọn họ vạch trần với hai vị trưởng bối, tuy rằng không có thương lượng trước thế nhưng cả hai đều hiểu nhau. Nếu như trong nhà thật sự phản đối thì quá lắm là bọn họ ở xa nhau chút, lại chưa hề nghĩ tới chân chính tách ra.
Diệp Đại Bằng không nghĩ mình chỉ mới đến lại vừa vặn gặp được chuyện như vậy, hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Gần đây Tiểu Lương huynh đệ hẳn là đắc tội người nào đi?”
Hoắc Nghiêm Đông cưỡi Đạp Vân tìm mãi đến khi nhìn thấy dấu chân ngựa mới dừng lại: “Ngoại trừ đám châu chấu chung một sợi dây với Tiền Quang Tổ thì không còn ai khác.”
Tuy rằng tính tình Lương Hiểu Tài có chút hoang dã thế nhưng làm bằng hữu thì không thể chê, hơn nữa ở trong doanh ai cũng đều hợp ý. Người này kỳ thực chỉ cần hơi quen thuộc hai ba câu liền xưng huynh gọi đệ, cũng không quan tâm có thật lòng hay không, ngược lại khiến người ở chung không bới ra được lỗi.
“Có khi nào là…” Diệp Đại Bằng nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nói, “Có khi nào là Mạc Cương không?” Vị Đại đô thống tiền nhiệm này từ sau khi bỏ trốn vẫn không bị ai tìm thấy. Gần đây có lời đồn người này chạy tới địch quốc, chẳng lẽ là đã trở lại?
Hoắc Nghiêm Đông tỉ mỉ nhìn nhìn, xác nhận là dấu vó ngựa của Dạ Phong, mà dấu vó ngựa này khoảng cách rất gần, cũng không có hiện tượng hoảng loạn. Có thể thấy được cuối cùng là Lương Hiểu Tài tự mình giảm tốc độ của ngựa, sau khi giảm tốc còn đi vào trong rừng. Nhưng đi vào trong rừng làm cái gì?
“Đại Bằng, ngươi lập tức trở về doanh trại tìm Triệu Tam Canh bảo hắn tăng mạnh phòng ngự, kêu Đại Vũ và Tiểu Lục mang một đội người đến.” Hoắc Nghiêm Đông dứt lời liền chạy vào trong rừng.
“Đại thống lĩnh! Chờ một chút!” Diệp Đại Bằng vội vàng móc một đống thuốc từ trên người ra, “Mặt trên đều có tên, để ngừa vạn nhất.”
Hoắc Nghiêm Đông nhận, lại tiếp tục lần theo dấu chân Dạ Phong. Dấu chân này thoạt nhìn cũng không hoảng loạn, không giống như là bị bắt đi, trông khá giống như có việc muốn đi vào trong rừng. Chỉ là đi đi một hồi bụi cỏ cao hơn rất nhiều, những chỗ bị dẫm lên qua một đêm đã không còn dấu vết gì, không dễ lần theo.
Hoắc Nghiêm Đông bèn hô to: “Tiểu Lương! Tiểu Lương! Ngươi ở chỗ nào? Lương Hiểu Tài!” Không có bất kỳ âm thanh đáp lại nào.
Hoắc Nghiêm Đông tiếp tục đi sâu vào rừng, xung quanh không có bất kỳ ai, tất cả đều là tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót. Lúc này đột nhiên y nghe được tiếng hí lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ giống tiếng Dạ Phong đang gọi. Y nhất thời mừng rỡ như điên, vội vàng chạy về hướng âm thanh, không phải Dạ Phong thì còn là ai? Tiểu tử này bị dây cương cột vào cây, gấp đến độ xoay quanh lại không thể rời bỏ, mà Lương Hiểu Tài thì lại không biết tung tích.
Dạ Phong nhìn thấy chủ nhân hí càng lợi hại hơn, Hoắc Nghiêm Đông giúp nó thoát ra, hỏi: “Dạ Phong, Tiểu Lương đâu?”
Đương nhiên Dạ Phong nghe không hiểu. Thế nhưng nó biết đến “Tiểu Lương” là ai. Nó vốn rất thông minh, cởi dây cương xong lập tức dẫn Hoắc Nghiêm Đông hướng về một chỗ khác chạy. Hoắc Nghiêm Đông dắt Đạp Vân theo sát phía sau, ai biết Dạ Phong chạy ra khỏi cánh rừng không bao lâu liền dừng lại tại một bãi cỏ. Chân nó không ngừng giẫm giẫm một chỗ, Hoắc Nghiêm Đông phát hiện ngay chỗ đó có vết máu đã khô!
Màu máu dĩ nhiên đã biến thành đỏ sậm, bám trên lá cây nhẹ nhàng lay động trong gió. Trong lòng Hoắc Nghiêm Đông đột nhiên căng thẳng: “Tiểu Lương!!!”
Lương Hiểu Tài không thể đáp lại y dù chỉ một chút.
Đây là một gian nhà lao âm u ẩm ướt, trong lao tản ra một mùi mốc meo lẫn với mùi máu tanh tưởi khiến người buồn nôn vô cùng. Thỉnh thoảng còn có con chuột con gián chạy ngang qua điểm danh một cái, dáng vẻ một chút sợ người cũng không có.
Lương Hiểu Tài ngồi ở trên một đống rơm rạ, hai chân mang theo xiềng xích. Trên bờ vai, trước ngực, phía sau lưng, quần áo bị roi quất rách te tua, lộ ra da thịt đỏ tươi bên trong. Vết thương còn đang chảy máu, hắn lại như không biết đau. Hắn dựa vào một cột gỗ to nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ không biết Hoắc Nghiêm Đông có nhìn thấy ký hiệu hắn lưu lại không.
Lúc này ngoài cửa lao truyền đến một giọng nữ mang theo ý tứ trào phúng: “Đang nghĩ gì đấy?”
Lương Hiểu Tài đáp lại: “Đang nghĩ ngày hôm qua ta ăn hơi ít. Đồ ăn ngon như vậy lẽ ra nên ăn nhiều chút.”
Nữ nhân hiếu kỳ hỏi: “Là món gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi đoán xem?”
Nữ nhân cười lạnh một tiếng: “Thật to gan, ngươi không sợ ta tát ngươi một cái nữa sao?”
Lương Hiểu Tài “A” một tiếng: “Nếu ta nhát gan thì hiện tại sẽ không ở chỗ này.”
Nếu hắn mà nhát gan thì sẽ không vì nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc hô cứu mạng giữa đêm khuya thanh vắng còn vác xác đi cứu, cũng sẽ không ngồi tán gẫu thế này. Không biết nữ nhân này hất bột phấn gì vào mắt hắn, đến bây giờ đôi mắt vẫn còn không thoải mái đây.
Nữ nhân kia nói: “Hối hận sao?”
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút: “Dĩ nhiên là hối hận, nhưng về sau có chuyện như vậy ta đại khái vẫn làm như thế. Ta đây không có ưu điểm gì, chỉ là đặc biệt nhiệt tình, không chịu nổi có người bị bắt nạt.”
Người phụ nữ nói: “Đúng, ngươi chính là quá nhiệt tình. Bất quá ta thật không nghĩ tới miệng mồm ngươi lại dẻo đến vậy. Ngược lại nói cho ta nghe một chút, đến cùng ngươi sai ở chỗ nào?”
Lương Hiểu Tài nói: “Sai ở chỗ nào? Cô nương đang kể chuyện cười hả? Ta đây chưa bao giờ phạm sai lầm. Như lần này các ngươi bắt ta là lỗi của các ngươi, giống như lúc trước Đại đô thống Trấn Bắc quân Mạc Cương bị truy nã đó là lỗi của hắn. Sai chính là nhóm các ngươi, không phải ta.”
Lúc này nữ nhân gào lên: “Ngươi dám nói Mạc lang của ta?! Ngươi muốn chết!”
Lương Hiểu Tài cười: “Nha, ngươi thừa nhận? Nói như vậy đám giặc cướp tại Bàn Hải Thành cũng là người của các ngươi đi? Ta còn thắc mắc đây, một đám nam nhân sao lại đi cướp vải vóc, hết nửa ngày hóa ra là cướp cho ngươi. Đại đô thống cũng thật nghèo a, tặng quần áo cho thân mật còn phải dựa vào cướp bóc. Bất quá cũng đúng, dù sao không người làm mai thì chính là vợ bé, không sánh được với chính thất phu nhân trong nhà nha.”
Nữ nhân “Hừ” một tiếng: “Ngươi đừng quá tự cao. Mạc lang làm thế cũng là vì muốn tốt cho ta, hiện nay chàng xảy ra chuyện, đám gia quyến kia có ai mà không bị nhốt lại?”
Lương Hiểu Tài nói: “Cái này ngược lại cũng đúng. Nhưng hắn cũng không có dẫn ngươi cao bay xa chạy mà? Hắn chạy đến chỗ ngươi xong lại không dẫn ngươi đi, đây là muốn dựa vào ngươi một bên tránh đầu sóng ngọn gió một bên suy nghĩ cách cứu người nhà, hay là muốn lén lén lút lút như vậy sống với ngươi đến hết đời? Bây giờ các ngươi cũng không thể vào thành cướp đồ vật, mỗi ngày trôi qua đều không tốt lắm đi?”
Đây chính thọc một dao vào chỗ đau của đối phương còn xoay xoay thêm mấy vòng. Nữ nhân này là nhân tình của Mạc Cương, Vu Thục Chi, tự mình chiếm núi xưng vương. Dưới tay ả có hơn hai trăm người, quanh năm giả trang thành người của Thiết Tí quân đi vào Bàn Hải Thành cướp đồ vật, mỗi ngày ăn mặc rất không tệ. Trước kia Tiền Quang Tổ biết có người cướp, thế nhưng Tiền Quang Tổ cũng biết việc này không phải là chuyện hắn có thể hỏi nhiều cho nên hắn cũng không biết những người này rốt cuộc ẩn nấp ở đâu. Hắn chỉ biết là những người này không riêng gì cướp đồ vật, có lúc còn có thể giúp bọn hắn làm một ít chuyện không tiện ra tay, tỷ như có người muốn đến kinh thành mật báo đều bị những người này cản lại.
Hai phe phối hợp cũng không tệ, mãi đến khi Lương Hiểu Tài đến Bàn Hải Thành.
Chuyện tham ô sổ sách lộ ra trước ngự tiền, con đường kiếm tiền của bọn họ bị một dao chặt đứt. Ngay cả đi vào thành cướp đồ vật cũng không thể, bởi vì Đại thống lĩnh mới tới an bài thủ vệ nghiêm mật, những thủ vệ kia cũng sẽ không giống người bên Tiền Quang Tổ nhắm một mắt mở một mắt. Một khi chuyện cướp đồ bị phát hiện tất nhiên dẫn đến bại lộ cả sào huyệt.
Vu Thục Chi ngẫm lại liền hận đến ngứa răng: “Lương Hiểu Tài, ngươi cũng đừng quá đắc ý! Hiện nay ngươi ở trong tay chúng ta, Hoắc Nghiêm Đông kia nếu thật sự coi ngươi là huynh đệ chắc chắn sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Lương Hiểu Tài cười cười: “Ngươi nói sai rồi, y không coi ta là huynh đệ.”
Vu Thục Chi căn bản không tin: “Không coi ngươi là huynh đệ mà bao ăn bao uống cho ở ngay trong nhà? Không coi ngươi là huynh đệ mà đưa con ngựa tốt nhất của mình cho ngươi cưỡi? Ngươi cho rằng chúng ta đều là người ngu à!”
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm ngốc thôi không có ngu, tên kia rõ ràng là coi hắn như tức phụ nhi mà. Hắn không nhịn được cười “Ha ha”, chịu đựng bà chằn khó tính kia, hỏi: “Cho nên rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Hình như không định giết ta ngay, chẳng lẽ muốn dùng ta làm mồi dụ Hoắc Nghiêm Đông đến?”
Vu Thục Chi không nói phải cũng không nói không phải, chỉ âm trầm nhìn gương mặt Lương Hiểu Tài. Lúc này Lương Hiểu Tài đột nhiên “Hắt xì!” một tiếng, xoa xoa mũi. Hắn đoán chắc là Hoắc Nghiêm Đông nhắc tới hắn.
Hoắc Nghiêm Đông tỉ mỉ kiểm tra bụi cỏ gần chỗ vết máu. Y phát hiện tại hiện trường quả thật có vết tích đánh nhau, thế nhưng không quá rõ ràng, bởi vậy có thể thấy được tình huống lúc đó hơn phân nửa là không quá kịch liệt. Vết máu cũng chỉ dính vào một chỗ kia, Hoắc Nghiêm Đông lật tung những nơi khác cũng không thấy có thêm máu, điều này làm cho y đang nóng nảy lập tức lấy lại một chút lòng tin.
Tức phụ rất thông minh, trước khi y tìm tới trước nhất định sẽ bảo vệ được bản thân.
Nhưng mà dù có nghĩ như thế thì trong lòng vẫn gấp gáp. Hoắc Nghiêm Đông một vòng lại một vòng hướng ra bên ngoài mở rộng tìm tòi, đáy lòng y luôn cảm thấy Lương Hiểu Tài sẽ để lại cho y chút gì đó. Trừ phi Lương Hiểu Tài triệt để hôn mê, bằng không hắn nhất định sẽ lưu lại một ít manh mối. Là gì chứ? Y lật tung hết trước sau trái phải, thế nhưng đều không nhìn thấy vải vóc hoặc là ký hiệu gì, ngược lại nhìn thấy Dạ Phong cùng Đạp Vân đang ăn cỏ.
Cỏ mọc rất cao, bị hai đứa nó gặm xong lùn mất nửa đoạn. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên chạy về chỗ y tìm thấy vết máu. Quả nhiên, trên mặt cỏ dính máu có vài nhánh cỏ bị ngắt rơi mất một phần.
Lúc này Diệp Đại Bằng vừa vặn mang người vội vàng tới, Hoắc Nghiêm Đông nghĩ cũng không nghĩ mà hô to: “Đại Bằng! Trông Dạ Phong và Đạp Vân, đừng cho chúng rời khỏi chỗ đó! Đại Vũ! Tiểu Lục! Nhanh chóng dẫn người tìm xem chung quanh đây nơi nào có cỏ bị ngắt!”
Ngưu Đại Vũ cùng Lưu Tiểu Lục hỏi: “Cỏ gì a đại ca?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Cỏ bị ngắt ấy! Cỏ gì cũng được, nhất định phải tìm thật kỹ!”
Ngưu Đại Vũ và Lưu Tiểu Lục dĩ nhiên đã nghe nói chuyện Lương Hiểu Tài mất tích, lập tức dẫn người bắt đầu vạch cỏ tìm. Bọn họ mang đến năm mươi người, trông như một tổ ong càn quét bãi cỏ. Tất cả đều cúi đầu cong lưng vạch vạch, không bao lâu đột nhiên có người hô: “Báo! Bên này! Bên này có cỏ bị ngắt đứt đoạn!”