Edit + Beta: Cù lão bản
Gà con Diệp Đại Bằng mua đã thoát xác được vài ngày rồi, có thể thả chạy rông. Vừa vặn Lương Hiểu Tài đang rảnh rỗi hắn liền dùng cành cây dài làm một cái chuồng nhỏ cho gà con. Cành cây là hắn tìm người chuyên đốn củi để mua. Vốn hắn định tiết kiệm tiền này, chỉ là gần đây không thích hợp rời nhà quá xa.
Những thứ đơn giản như cành cây thường không quý, đưa hai ba đồng tiền là người ta cho ngươi một bó, đủ làm cái ổ gà nhỏ. Hắn gọt những cành cây này lại sao cho chiều dài bằng nhau, sắp xếp hợp lý rồi đặt nằm trên đất, dùng cỏ rơm cột mấy cành cây lại cho giống một tấm mành. Bện xong dựng đứng tấm mành trên đất, phần gốc vùi một đoạn vào trong đất.
Để tránh cho Lý Thuận Liên đi lại trong sân bị vấp ngã Lương Hiểu Tài còn cố ý tìm đồ quây lại. Làm xong tất cả rồi nhìn lại, trông tạm được.
Quan Thải Y lấy chút thức ăn cho đám gà con, nhìn chúng nó từng con từng con kêu chíp chíp mổ đồ ăn, cười nói: “Đám này mà nuôi lớn mỗi ngày ở nhà có thể nhặt trứng ăn, cũng tốt lắm.” Hồi trước mặc dù ở Lương gia có đất trống, nhưng Lương gia không thiếu ăn thiếu uống, cho nên chưa bao giờ nuôi con gì.
Tuy rằng Lý Thuận Liên không nhìn thấy song bà vẫn nghe được âm thanh, đi đến tham gia chút náo nhiệt, cười nói: “Chỉ là khổ cực… Tiểu Lương.” Chữ con dâu đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào, trong lòng Lý Thuận Liên khó chịu nói không nên lời. Bà âm thầm thở dài: “Chu đại muội tử vào nhà đi. Trời có hơi nóng, ta muốn uống ngụm nước.”
Bà đột nhiên không còn tâm tình gì.
So với Lý Thuận Liên tuổi của Chu thẩm còn nhỏ hơn, Lý Thuận Liên bèn gọi bà là Đại muội tử. Lương Hiểu Tài nhìn Lý Thuận Liên một chút, cuối cùng lựa chọn không lên tiếng.
Chuyển ra ngoài ở là nhất định, cho nên hạn chế thân cận với Lý Thuận Liên một chút cũng tốt, miễn cho đến cuối cùng tất cả mọi người đều lưu luyến. Mặt khác hắn còn có một suy đoán.
Hiện tại Hoắc Nghiêm Đông phải ở lại Thiết Tí quân giữ tạm chức Đại thống lĩnh, chuyện này nói rõ rất có thể sau này y sẽ ở lại Thiết Tí quân luôn. Bên trong Thiết Tí quân không có ai có thể cáng đáng vị trí lãnh đạo, Hoắc Nghiêm Đông có thể chấn chỉnh nơi đó thật tốt khả năng thăng chức sẽ rất cao. Nếu quả thật như vậy không chừng Lý Thuận Liên cũng phải đi theo qua đó.
Mặc dù Thiết Tí quân không ra sao song Bàn Hải Thành lại là địa phương không tồi. Bên kia giáp biển, hải sản tươi sống rất nhiều. hắn thật muốn bắt chút sò a cua a bỏ lên bếp nướng… (yêm cũng muốn ăn *chảy nước miếng*)
Lương Hiểu Tài chép miệng một cái, cảm giác chim sẻ nướng rắn nướng không còn ngon nữa. Hắn quay đầu: “Nương, trưa ngày mai con làm chút mì trộn ăn nhé? Nương cán mì sợi, con trộn.”
Quan Thải Y cười nói: “Tốt.”
Lương Hiểu Tài: “Con nói cái gì nương cũng đều bảo tốt hết nha.”
Quan Thải Y ngẫm lại quả đúng là vậy, bất quá bà cũng thật sự cảm thấy tốt. Từ hồi còn trẻ bà đã ở Lương gia chịu khổ, hiện tại hiếm thấy có thể được sống một cuộc sống tốt trong lòng bà đã cảm thấy đủ. Lúc trước mỗi ngày nhìn con trai giả thành cô nương bà cảm thấy có chút sầu não, hiện tại chút sầu ấy cũng mất. Bà chỉ còn ngóng trông ngày nào đó con trai có thể cưới được một người tức phụ tốt, như vậy đời này bà không còn tiếc nuối gì nữa.
Ngày hôm sau Lương Hiểu Tài đi vào phòng bếp lượn một vòng, phát hiện dầu vừng không còn. Vừa vặn hắn muốn làm mì trộn thịt xắt sợi nên cầm bình dầu đến tiệm bán đồ gia vị mua chút dầu vừng, tiện đường mua thêm chút thịt heo về. Thịt heo chọn chỗ ít mỡ một chút, chỗ nào có mỡ lóc ra giữ lại xào rau, còn phần thịt xào xong bỏ vào mì trộn.
Thời điểm Quan Thải Y cán mì Lương Hiểu Tài đang chuẩn bị thịt xắt sợi, lại nghe Quan Thải Y nói: “Con trai này, sau này chúng ta làm gì để sống đây? Nương nghĩ nếu không nương thêu chút đồ đem đi bán được không?”
Bà bận rộn quen rồi, trước kia ở Lương gia không cần phải nói, bận thẳng một đường từ tối hôm trước đến tối hôm sau. Sau này chuyển đến Hoắc gia bà lại chăm sóc Lý Thuận Liên, nấu cơm, dọn dẹp nhà một chút, dù công việc nhẹ nhàng nhưng cũng không tính là rỗi rảnh. Nhưng hôm nay Chu thẩm đến, có người chăm sóc Lý Thuận Liên, nhà cửa cũng có người giúp đỡ thu dọn. Bà chỉ cần nấu chút đồ ăn, việc khác không cần làm, cứ như vậy thời gian rảnh tăng lên nhiều lắm.
“Không cần vậy đâu. Nếu nương có thời gian thì làm đôi giày cho con đi, chuyện kiếm tiền nương không cần lo lắng, có con đây.” Lương Hiểu Tài nói, “Đợi sau này chúng ta nghĩ xong sẽ mua nhà ở đâu đã. Chúng ta chọn chỗ nào có sân lớn chút ấy, vườn rau cũng lớn chút.”
“Được, mọi chuyện nương đều nghe theo con.” Quan Thải Y một bên cán mì sợi một bên hỏi, “Con trai, công phu của con là theo ai học?”
“Học Nghiêm ca đó. Y dạy con nhiều thứ lắm.” Lương Hiểu Tài nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, “Nếu không phải lần này bên Bàn Hải Thành xảy ra chút chuyện thì con còn muốn gia nhập Hổ Đầu quân kìa, nhưng giờ thì không nói được rồi.”
“Con cũng muốn làm binh lính?”
“Không nhất định, chỉ là có thể.” Lương vừa xào thịt vừa nhìn Quan Thải Y đang lo lắng, cười nói, “Nương yên tâm, hiện tại quốc thái dân an, trong vòng ba năm rưỡi tới hẳn sẽ không có đánh trận, coi như làm binh lính cũng không có gì không tốt.”
Quan Thải Y ngẫm lại thấy cũng đúng. Bây giờ nhìn lại xem, Hoắc Nghiêm Đông sống rất tốt đấy thôi, không có chuyện quan trọng gì còn có thể vài ngày về nhà một lần, hơn nữa còn quen biết nhiều bằng hữu. Người sống ở bên ngoài không phải đều dựa vào bằng hữu sao, đặc biệt là nam nhân.
Lương Hiểu Tài nói: “Nương, nương cắt mỏng một chút. Mỏng hơn lúc chúng ta ăn mì nước là được rồi.”
Quan Thải Y nói: “Được, lát nữa nương cắt hai sợi cho con nhìn, được thì nương cắt nhiều hơn.”
Hai mẫu tử vừa làm việc vừa tán gẫu, không bao lâu đã làm xong mì sợi. Quan Thải Y cắt mì độ dày vừa vặn, Lương Hiểu Tài nhận phần luộc mì. Phần mì vớt ra khỏi nồi trước là của hắn, Quan Thải Y và Chu thẩm, phần còn lại đợi lâu thêm chút rồi mới vớt ra là của Lý Thuận Liên, sợi mì mềm hơn nhiều. Bên trong phần mì thả thêm thịt xắt sợi xào, lại cho thêm chút dầu vừng, rau xanh mới hái, hành thái, tỏi phi cùng một chút cà rốt thái sợi.
Chu thẩm vốn không định ăn cơm của Hoắc gia, không ngờ Lương Hiểu Tài lại bưng ra phần của bà, còn là mì trộn thịt sợi. Ở thời đại này một năm không ăn nổi vài lần thịt, bà cảm thấy có chút ngại: “Không ổn lắm đâu con…”
Lương Hiểu Tài nói: “Chỉ một bát mì thôi có cái gì không ổn chứ. Thẩm nếm thử đi, vừa vặn hôm nay trời nóng đỡ mất công chạy tới chạy lui. Trong nhà thẩm cũng không có ai chờ thẩm về nấu cơm mà,”
Hai cô con gái nhà Chu thẩm đều xuất giá hết rồi, trong nhà chỉ có bà và chồng bà. Chồng bà cũng làm công nhật cho người ta, ban ngày không trở về nhà. Chu thẩm nghĩ lại quả thật cũng không vội về nhà, lại nói đồ ăn người ta đã múc ra bát rồi, hơn nữa còn rất thơm. Vì vậy bà ngồi xuống cùng mọi người ăn, ăn xong còn không tiếc lời khen Lương Hiểu Tài một trận.
“Tiểu tử con a, lớn lên tuấn tú tính tình tốt bụng. Tương lai cô nương nhà ai đi theo con còn không phải là hưởng phúc hay sao?”
“Thẩm nói đùa.” Nói là hại nàng còn tạm được. Lương Hiểu Tài ngậm cây tăm nhỏ, cười cà lơ phất phơ.
“Con cũng không cần gấp. Chu thẩm sống ở Hổ Đầu Quan này đã mấy chục năm, người bên trong cái thành này thẩm không dám nói thẩm biết hết toàn bộ, nhưng cũng quen ba bốn phần. Có cô nương nào tốt thẩm sẽ nói với con một tiếng.”
“Đừng đừng đừng, con còn định không ở lại đây đây này. Ý tốt của thẩm con nhận.”
Lương Hiểu Tài cũng không muốn rước lấy một đống phiền phức. Chu thẩm cười cười nói thêm mấy câu, Lương Hiểu Tài cũng cười rộ lên. Hai người không có chú ý đến Lý Thuận Liên và Quan Thải Y có chút trầm mặc.
Buổi tối hôm đó Lương Hiểu Tài ở trong phòng một mình có chút tẻ nhạt bèn luyện chữ một chút, sau đó viết một phong thư cho Hoắc Nghiêm Đông. Hắn cũng không tìm người đưa thư cho Hoắc Nghiêm Đông mà là đợi đến khi nào Hoắc Nghiêm Đông phái người truyền tin cho hắn mới nhờ người truyền tin cầm thư về.
Hoắc Nghiêm Đông cũng không nghĩ tới Lương Hiểu Tài mà y ngóng trông lại hồi âm cho y. Vốn y định bảo người truyền tin một chút, sau khi đưa tin xong nhớ dặn Lương Hiểu Tài hồi âm nhưng rốt cuộc y không nói ra. Phỏng chừng là vì không muốn người khác biết được nhung nhớ trong lòng, hoặc là vì điều gì đó khác. Không nghĩ tới y chưa còn lên tiếng Lương Hiểu Tài đã hồi âm.
Chuyện muốn nói rất nhiều, chỉ là có rất nhiều chữ Lương Hiểu Tài không biết viết, cho nên lần này hắn chủ yếu vẽ mấy bức họa. Một bức là một cái vòng tròn bao quanh mười con gà con, ngoài vòng tròn có ba người đầu to đang đứng nhìn gà. Hai người phụ nhân một tiểu tử. Hoắc Nghiêm Đông vừa nhìn lập tức đoán được hai phụ nhân là hai vị mẫu thân, tiểu tử là Lương Hiểu Tài.
Còn có một bức họa nữa. Một tiểu tử nằm nhoài trên lưng ngựa, một tiểu tử khác đeo một cây cung to và một túi tên. Sau đó tiểu tử xuống ngựa, một tiểu tử khác dùng cung bắn chim trên trời, lúc trở về tiểu tử trên lưng ngựa một tay xách chim một tay xách rắn. Nhưng mà những thứ này đều là trong mộng, dùng một vòng tròn lớn vòng lại, thực tế là tiểu tử đang ngủ.
Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh nào thú vị như vậy, lúc xem trong lòng rất đắc ý, không hiểu sao thật vui vẻ. Vốn từ sáng đến tối phải thu thập đống bừa bộn của tên vô liêm sỉ Tiền Quang Tổ kia mệt gần chết, thế nhưng buổi tối một mình trong doanh trướng nhìn thấy thư Lương Hiểu Tài vẽ cho mình, hết thảy uể oải đều tan đi.
Tuy nhiên bức họa cuối cùng lại như một con dao, phập một cái diệt sạch hứng thú của y. Trong bức họa bên trái có một tiểu tử đứng thở dài, bên phải là một cô nương và một bà mai. Lương Hiểu Tài còn chấm một nốt ruồi thật bự trên mặt bà mai, quẹt lên cây quạt chữ “Bà mai” cũng bự bự, Hoắc Nghiêm Đông vừa nhìn liền hiểu.
Con mẹ nó không muốn hiểu!
Hoắc Nghiêm Đông biết, sau khi Lương Hiểu Tài khôi phục thân nam nhi nhất định sẽ lọt vào mắt rất nhiều người. Ai bảo Lương Hiểu Tài tốt như vậy chứ, lớn lên tuấn tú miễn bàn, lật hết cái Hổ Đầu Quan từ bắc tới nam đều không tìm ra ai có dáng dấp tốt hơn hắn. Thân thủ còn rất khá, mà thân thủ không cần nói cũng được, dù sao bà mai chưa chắc biết chuyện này. Hơn nữa chỉ bằng nhân phẩm tốt đẹp tuấn tú trẻ khỏe đã khiến người thương nhớ có cả đống.
Hoắc Nghiêm Đông phát hiện, nghĩ đến những thứ này tâm y ghen tị đến cháy khét, hận không thể mọc thêm hai cái cánh bay trở về.
Y cân nhắc thư này nên hồi đáp thế nào. Y vẽ không đẹp như Lương Hiểu Tài, nói thẳng ra là thấy gớm. Cuối cùng y quyết định trực tiếp dùng mấy bức họa Lương Hiểu Tài vẽ cho y.
Đầu tiên Hoắc Nghiêm Đông viết ra hết chính sự. Nói cho Lương Hiểu Tài tuy rằng y ở Thiết Tí quân bận rộn từ sớm đến tối muộn nhưng không có chuyện gì. Các huynh đệ Hổ Đầu quân vẫn đáng tin như trước đây, người của Thiết Tí quân dù thân thể còn hơi yếu một chút nhưng so với trước kia thì khỏe mạnh hơn nhiều.
Còn nữa, Hầu gia vẫn ở lỳ không đi. Cái này y không viết ra trong thư, chỉ vẽ một con khỉ ốm ngồi trong doanh trướng. Con khỉ vẽ y hệt chồn hôi, cũng may Lương Hiểu Tài thông minh, nhìn một hồi vẫn đoán được. Chỉ là không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông còn sao chép lại bức họa cuối cùng mà mình gửi cho y rồi gửi ngược lại.
Chính là bức họa có bà mai.
Cái tên Hoắc Nghiêm Đông thiếu đạo đức kia lấy bút lông trực tiếp vẽ lên hình cô nương và bà mai hai chữ X to thật to.