Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 44: Hoàng cung hay mê cung




Chạy được một lúc không thấy binh sĩ đuổi theo Vân Du liền chống tay lên đầu gối thở dốc. Nàng tự khâm phục bản thân, thân thể yếu đuối này cuối cùng cũng có chút khởi sắc. Môi nàng nở nụ cười mãn nguyện nhưng nụ cười mau chóng đông lại.

Sau khi hết mệt nàng nhìn quan cảnh xung quanh. Không phải chứ? Nãy giờ nàng chạy mệt như thế mà vòng lại đường cũ sao? Đi một hồi nàng mới phát hiện bản thân xui xẻo đến mức lạc đường. Mà cảnh sắc lại y như nhau.

Tự trấn an bản thân: Không sao nàng chỉ cần bình tĩnh đi lại đường cũ thôi.

Đáng tiếc lúc nãy cắm đầu cắm cổ chạy, đã vậy còn rẽ lung tung hướng nữa chứ nên giờ không nhớ a. Nàng tự trách bản thân vạn lần, rẽ ít thôi bây giờ thì vui rồi, lạc đường rồi. Nhưng là chạy trốn truy đuổi phải rẽ nhiều mới thoát được.

Nàng đưa tay vuốt ngực trấn an bản thân, phải bình tĩnh mới nghĩ được cách giải quyết.

Lát sau nàng quyết định quay đầu lại bước đi. Đến một ngã tư, nàng nhắm mắt bước theo giác quan thứ sáu. Lại có một ngã tư, nàng cũng thực hiện y như vậy. Hy vọng lão thiên gia thương tình nàng khổ mệnh xuyên qua lại chưa hề hại người nào giúp nàng mở ra sinh lộ.

Đi hết mấy cái ngã tư y hệt nhau nàng thật muốn khóc. Lúc nàng chạy cũng không thấy có nhiều ngã tư như vậy đâu. Nàng thật không muốn chết trong hoàng cung này đâu. Đến cùng đây là hoàng cung hay mê cung đây. Sợ nàng chết rồi xác rã ra hết cũng chưa được phát hiện quá.

Trong lòng lúc này ngoại trự than trời trách đất, Vân Du còn mang hết các loại thần thành bốn phương tám hướng trên toàn thế giới ra giúp đỡ mình. Phật tổ Như Lai, quan thế âm bồ tát, chúa Jesu, thánh Ala, thần Zeus...

Thật hối hận. Biết trước nàng đã không chọc nữ nhân họ Nhan hung hãn đó rồi. Nàng vừa đi vừa tìm thuốc hối hận cho bản thân. Nàng trách Tiêu Tử, trách Lãnh Thiên Hạo, trách Ngô Tiên Linh, trách Nhan Tiêm Thư, trách đám binh sĩ đuổi theo nàng.

Đi mãi mà vẫn thấy ngã tư, nàng ngẩng đầu nức nở: "Lão thiên gia, ngươi không phải trêu đùa ta đi? Ta biết mình trước giờ lương thiện, khả ái nhưng người cũng không nên giữ ta ở lại đây. Ta cũng biết người lưu ta ở đây là muốn ta có cái chết trong một nơi xinh đẹp thế này nhưng ta thật sự nhận không nỗi a."

Vân Du vừa đi vừa than thở, mệt thì dừng lại nghỉ ngơi. Nói thật nàng tự cảm thấy bản thân ăn ở rất biết tích đức, tích phúc tại sao lại có kết quả như vậy?

Sau này sử sách sẽ lưu lại năm Thuận An thứ chín, lục Vương phi Vân Du vì tham chơi đuổi bắt nên bị lạc và chết già trong hoàng cung. Nàng ôm đầu ai oán, nàng không muốn có cái chết vô lý như thế này.

Cuối cùng lão thiên gia cũng mở mắt nghe được lời cầu nguyện, oán than của nàng. Ngay thời điểm nàng thất vọng nhất liền thấy có một đường rẽ đến một cảnh sắc khác. Mặc kệ nó rẽ đến đâu miễn thoát khỏi mớ mê cung tường đỏ là được.

Rẽ vào đi được một chút thì nàng thấy được bóng dáng của Lãnh Thiên Hạo bên hồ. Nàng vui mừng nhoẻn miệng cười chạy đến lang can định gọi hắn thì thấy hắn đứng cùng một nữ nhân.

Hắn cùng nữ nhân đó rất thân mật.

Vân Du đưa tay nhỏ dụi mắt vài lần, tim cũng có chút đập mạnh. Hy vọng đây là giả, do nàng mệt mỏi mà sinh hủy cảnh. Đáng tiếc càng dụi càng nhìn rõ hơn. Chớp mắt một cái đã thấy bọn họ ôm lấy nhau hôn.

Thời điểm đó tim nàng bỗng ngừng đập rồi dâng lên một trận đau đớn, sống mũi cay xè, cảnh vật trước mắt nhòe đi rồi mờ nhạt. Nàng đang khóc, đúng! Nàng là đang khóc.

Nàng khóc vì một nam nhân. Kiếp trước nàng cũng không yếu đuối như vậy đâu. Đây là lần thứ hai nàng khóc đau thương như vậy. Nàng dùng tay đè chặt lấy trước ngực, hai chân run rẩy lùi về phía sau rồi rồi chạy như bay ra khỏi đó. Hiện giờ nàng đã biết thế nào là đau đến tê tâm liệt phế rồi.

Tình cảm ở hiện đại của nàng rất nhạt. Nàng vốn nghĩ xuyên đến đây có thể hết tâm hết ý với Lãnh Thiên Hào, không ngờ cái kết nàng nhận được là như vậy.

Nàng chạy đến nơi nào đó trốn vào bụi cây khóc cho thỏa thích rồi dùng tay lau nước mắt. Nàng tự thề với lòng sẽ không bao giờ để cho bản thân phải khóc nữa. Khóc vì một người lừa dối mình không đáng.

Lát sau nàng nghĩ lỡ người đó không phải Lãnh Thiên Hạo thì sao? Thiên hạ thiên vạn người, người giống người, tên trùng tên là chuyện bình thường. Không thể vì vậy mà hành hạ bản thân được.

Hiện nàng chạy cả buổi cũng mệt rồi, trời cũng tối đi không ít. Vẫn là hồi phủ thôi. Nàng không muốn tham dự cung yến nữa, cũng không muốn gặp Lãnh Thiên Hạo vào lúc này.

Nàng không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với hắn nữa. Nếu như người đó thật sự là hắn thì nàng phải làm gì đây? Tim nàng thắt chặt lại nhói một trận.

Nếu thật sự hắn đối với nàng như vậy nàng sẽ ngẩng cao đầu mắng hắn "Vân Du ta không phải để cho ngươi đùa giỡn đâu." rồi nhẫn tâm đá hắn bay thật xa. Nàng hy vọng thái hậu giữ hắn ở trong cung cả đời, nàng hồi phủ hưởng phúc vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.

Vân Du sụt sịt mũi đứng dậy, phủi bụi trên người rồi hít một hơi thật sâu lấy can đảm bước tiếp.

Trời lúc này cũng chập tối rối, phải căng to mắt để nhìn đường thôi. Bước được một lúc thì thấy một đám thái giám cung nữ cầm đèn lồng bước đến. Nàng được cứu rồi, mắt sáng long lanh định mở miệng hỏi đường thì người kia đã nói trước:

"Ngươi ở cung nào? Tại sao gặp bổn công công không hành lễ."

Hóa ra giọng của thái giám là như thế này, nghe đến rùng mình. Vân Du ngẩng mặt lên nhìn xung quanh rồi tùy tiện chỉ vào đại môn bên phải của mình.

"Thì ra là cung nữ của Tử Hoằng cung" Ánh mắt của tên thái giám đó thập phần lộ ra sự khinh bỉ: "Ngươi đứng ở đây làm gì?"

Vân Du nhìn theo phía tay mình chỉ, quả thật là Tử Hoằng cung a. Lãnh Thiên Hạo từng nói với nàng tứ Vương gia Lãnh Thiên Hề dưỡng bệnh ở đây.

Vân Du vội nói: "Vương gia bảo ta làm gì đó ngươi vừa hỏi ta liền quên mất. Để ta vào hỏi Vương gia. Công công đi thông thả." Thấy tên thái giám này quá sức kiêu ngạo, vẫn là không nên hỏi. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Tên công công đó chỉ tay vào nàng mắng: "Ngươi....tiện tì này, dám xưng ta với bổn công công." Hắn quay ra đằng sau hống hách ra lệnh: "Các ngươi mau bắt tiện tì này lại vả năm mươi cái vào mồm cho ta."

"Thẩm công công..." Mấy tên thái giám kia nhìn hắn run rẩy nói. Dù sao đó cũng là người của tứ Vương gia, bọn họ không dám đắc tội.

Một chân nàng bước vào đại môn miệng hô to: "Các ngươi dám không nể mặt tứ Vương gia sao?" Tên thái giám này hống hách như vậy nhất định người đứng sau chống lưng rất quyền lực a.

Nếu nàng mang Nguyệt Nha ra đánh hắn sẽ bị chém đầu không chừng. Vẫn là không nên dây vào. Nàng chỉ muốn an toàn ra khỏi nơi nguy hiểm này thôi sao lão thiên gia không thành toàn cho nàng?

Thẩm công công hừ một tiếng rồi ra lệnh: "Bắt lại cho ta. Có chuyện gì xảy ra do ta tới toàn quyền phụ trách."

Thế là Vân Du cùng đám thái giám tiếp tục chạy vào Tử Hoằng cung. Bọn họ chạy không nhanh như đám binh sĩ nhưng thể lực của nàng sắp hết rồi. Thoát được nàng nhất định nghiêm khắt với bản thân hơn, mỗi ngày tập thể dục nhiều hơn.

Nàng lo nhìn đằng sau nên chạy đụng phải một người nào đó. Cả hai ngã xuống đất.

Có tiếng nữ nhân nói: "Vương phi không sao chứ?"

Không phải chứ? Nàng lần đầu vào cung sao có thể bị phát hiện nhanh như thế được? Ngẩng đầu lên mới biết nữ nhânn được gọi là Vương phi không phải nàng mà là tứ Vương Hà Thủy Liên. May nàng không mở lời đáp nếu không, không biết phải giấu mặt đi nơi nào nữa.

Hà Thủy Liên đang được cung nữ đỡ đứng lên rồi chỉnh lại tóc tai, y phục. Đằng sau lưng Vân Du vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nàng vội đứng dậy núp đằng sau Hà Thủy Liên.

Đám thái giám chạy đến miệng thở hổn hển cúng người hành lễ: "Nô tài tham kiến tứ Vương phi."

Hà Thủy Liên nhìn nàng rồi nhìn đám người đó: "Các người xông vào Tử Hoằng cung làm gì?"

"Nô tài đuổi theo cung nữ phía sau lưng tứ Vương phi." Một người trong bọn họ nói.

Thẩm công công lúc này cũng đuổi đến: "Lão nô tham kiến tứ Vương phi."

"Các người vì sao đuổi theo nàng?" Hà Thủy Liên nhẹ nhàng hỏi, nhưng vẫn là không cho bọn hắn đứng lên.

Thẩm công công vội nói đan xen tiếng thở dốc: "Cung nữ này mạo nhận là cung nữ của Tử Hoằng cung nên lão nô mới cho người bắt lại thẩm tra."

Thấy Vân Du sợ hãi Hà Thủy Liên liền nói: "Nàng là người của Tử Hoằng cung sao Thẩm công công lại nghi ngờ nàng?"

Vân Du cũng ngạc nhiên. Sao Hà Thủy Liên lại giúp nàng nói dối? Nàng còn tính nếu không có người giúp đỡ sẽ sử dụng Nguyệt Nha chứ. Nếu bị trách tội sẽ đổ thừa cho Thẩm công công dọa nàng sợ. Ai mà tin một tiểu oa nhi mười tuổi như nàng đánh người chứ.

"Nhưng là....."

Thẩm công công còn chưa nói hết đã bị một nam nhân khác ngắt lời: "Thẩm công công đang nghi ngờ Vương phi của bổn vương nói dối" Người này là tứ Vương gian Lãnh Thiên Hề. Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng có một cổ hàn khí vô hình khiến người nghe phải sợ toát mồ hôi. Rất không hợp với chữ "Hề" trong tên của hắn.

Ví dụ thiết thực nhất chính là Thẩm công công và đám thái giám, bọn họ sợ đến run rẩy như rơi vào băng tuyền vậy.

"Lão nô tham kiến tứ Vương gia."

"Nô tài tham kiến tứ Vương gia."

Thẩm công công run rẩy, miệng lấp bấp nói: "Lão nô không dám. Cung nữ này...."

"Nàng là người của Tử Hoằng cung liền để bổn vương xử lý. Không dám làm phiền Thẩm công công." Lãnh Thiên Hề vẫn giữ chất giọng vô cảm đó nhưng ánh mắt đảo một vòng lên ngươi đám thái giám rồi dừng lại trên người Thẩm công công.

Thẩm công công tức muốn thổ huyết nhưng không làm được gì. Ai bảo người ta là Vương gia còn hắn là nô tài làm gì: "Lão nô còn việc xin cáo lui."

Nói rồi đám người của Thẩm công công nhanh nhận được chữ "ừm" của Lãnh Thiên Hề liền kéo nhau chóng rời khỏi Tử Hoằng cung.

Hà Thủy Liên quay sang hỏi Vân Du: "Ngươi là ai? Tại sao lại giả dạng làm cung nữ của Tử Hoằng cung?" Nếu có giả dạng thì phải chỉ những cung khác chứ. Tiểu oa nhi này rõ ràng là không biết gì về chuyện năm đó.

Vân Du bĩu môi nói: "Là do bọn họ thấy muội đứng ở đại môn Tử Hoằng cung liền cho muội là người của Tử Hoằng cung thôi. Muội không hề nói như vậy. Vương phi tỷ tỷ gọi muội là Du Du."

Lãnh Thiên Hề đứng tại chỗ gấp chiết phiến, chấp tay sau lưng quan sát biểu hiện trên mặt Vân Du. Đôi mi nhíu chặt phân tích xem nàng là đang chơi trò gì.

"Sao họ lại đuổi theo ngươi?"Hà Thủy Liên lại hỏi.

"Muội đâu biết. Muội thấy bọn họ hung tợn đuổi theo muội sợ quá liền chạy thôi." Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Hà Thủy Liên ngây thơ giải thích.

"Ngươi là người của cung nào?" Hà Thủy Liên tiếp tục truy vẫn.

Vân Du nghệt mặt ra hồi lâu cơ mặt động cứng. Lãnh Thiên Hạo chỉ nói cho nàng biết về Tử Hoằng cung thôi những cung khác hắn cũng không có nhắc đến. Nàng thật muốn đánh chết hắn, do hắn không nhắc đến giờ bị người ta hỏi nàng mới không biết trả lời.

Xem TV cũng biết hoàng cung có rất nhiều cung nhưng ai biết được ở đây có tên giống như vậy không. Thật là làm khó nàng.

Nàng đưa tay lên gãi đầu, thấy có gì đó sai sai liền dùng tay còn lại đánh lên tay làm sai. Nhất định là bị Tiêu Tử, Hồ Điệp lây nhiễm rồi.

"Thực ra, muội...." Nàng cố ý kéo dài thời gian để suy nghĩ: "Hoán y, hoán y cục. Đúng! Chính là hoán ý cục. Muội là người của hoán y cục." Cho dù là ở đâu hoàng cung nhất định cũng sẽ có nơi này.

Lãnh Thiên Hề nhếch mép nói: "Tay của ngươi không giống là cung nữ của hoán y cục. Cả chất liệu của y phục cũng là loại tốt." Tuy hiện kiện y phục trắng như tuyết trên người của Vân Du đã bị lem luốt nhưng hắn vẫn nhìn ra được đây là chất liệu tuyết sa.

Đám hoàng thất quả là xảo quyệt, nàng nói dối chưa đầy mấy giây cũng phát hiện ra. Vân Du cười giả lả nói: "Thật ra muội đang đi lạc đường muốn tìm đường ra đại môn." Thế là nàng quyết định nói một chút sự thật.

Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên nhìn nàng không giống nói dối. Có lẽ nàng là thiên kim nhà nào đó tuyển tú bị rớt tuyển nên ra về. Nhìn nàng chưa đủ tuổi, lễ nghi không có, đoan trang không có,.....lại đen nhẻm thế này thập phần là rớt tuyển. Do sợ mất mặt nên không nói ra sự thật.

Lãnh Thiên Hề thở dài. Thời gian trôi qua nhanh thật, chưa gì đã đến kỳ tuyển tú rồi. Hắn đã rất lâu không màn thế sự nên cũng không bận tâm nữa.

Hà Thủy Liên liền tốt bụng giúp nàng chỉ đường ra đại môn. Nàng cao hứng cảm tạ. Trước khi đi còn hướng hai người bọn họ hôn gió nữa. Nàng cũng chẳng dám hứa hẹn sẽ gặp lại bọn họ đâu, dù sao ra được hoàng cung nàng sẽ không trở lại nữa.

Nhìn theo bóng nàng rời đi hai người bọn họ mỉm cười. Bao lâu rồi không có người đến Tử Hoằng cung làm khách. Bọn họ ở Tử Hoằng cung lâu nên cũng không để ý quá nhiều lễ nghi. Hiện thấy được hành động của Vân Du đáng yêu như vậy liền cao hứng. Nếu được cùng nàng trò chuyện lâu hơn thì hay biết mấy.