Tác giả: Luna Huang
Sáng nay Vân Du dậy sớm hơn bình thường liền sinh ý định ngắm mặt trời mọc thế là nàng cùng tiểu bạch hồ chạy bộ lên núi thấp gần suối.
Nàng ngồi bệt xuống đất hai chân đung đưa mắt nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt nước, cảnh vật xung quanh từ từ sáng lên. Cái thác hùng vĩ bên suối khiến nàng nhớ đến một bài thơ liền của thần tượng Lý Bạch.
Cao hứng nàng đọc cả bài thơ ra miệng:
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Lãnh Thiên Hạo hôm qua nghị sự đến gần sáng mới về. Về đến không thấy tiểu nương tử đâu liền huy động binh sĩ đi tìm. Có binh sĩ báo lúc nãy nàng có nói là đi ngắm mặt trời mọc. Hắn liền chạy lên núi thấp thì nghe được bài thơ nàng đọc.
Hắn nhớ lại lần đầu nàng đến trước đây hắn hiểu lầm nàng liền cảm thấy tội lỗi dâng lên trong lòng. Không ngờ nàng cũng có lúc trầm tĩnh như thế này. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đưa tay bế nàng lên khẽ hôn lên trán nàng.
"Du Du đến đây ngắm mặt trời mọc sao?" Nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.
Vân Du sớm biết có người đến nên cũng không ngạc nhiên khi bị hắn bế lên như vậy. "Ân" một tiếng mắt nàng vẫn không nhìn hắn.
Hắn ôn nhu hỏi nàng: "Lệ Chi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm." Nàng trả lời mắt cũng dời đến nhìn hắn. Hắn muốn nạp Lệ Chi làm thông phòng sao?
Không đợi nàng hỏi hắn lập tức hướng nàng nói lý do: "Ưng Đại Vệ vài hôm trước có hướng ta cầu hôn Lệ Chi. Ta thấy phải hỏi ý nàng trước."
Vân Du còn chưa kịp trả lời đã có binh sĩ đến thông báo: "Vương gia, Vương quân sư bảo có chuyện gấp cần báo."
Lãnh Thiên Hạo liền bế nàng trở về lều. Nàng cho người gọi Lệ Chi đến hỏi chuyện. Lệ Chi biết trước nên vừa vào đã đỏ mặt gọi nàng: "Tiểu Thư."
Nàng trưng ra dáng vẻ buồn bả tự trách mình: "Là do bổn tiểu thư ham chơi không quan tâm đến ngươi. Bổn tiểu thư thật là đáng trách."
Lệ Chi cầm lấy tay nàng: "Là do Lệ Chi không cùng tiểu thư nói về chuyện này."
"Ngươi cũng biết là do ngươi giấu ta sao." Nàng bĩu môi chê trách: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Lệ Chi hốt hoảng mở to mắt ra nhìn nàng: "Tiểu thư..."
Nàng vội xua tay nói: "Ta chỉ đùa thôi. Ngươi lui xuống đi." Nữ nhân đúng là không có tiền đồ mà, vừa nghe không gả đi được liền hoảng loạn rồi.
Sau đó mấy ngày Lãnh Thiên Hạo đi đánh trận không có về. Nàng bận rộn chạy khắp nơi trong quân doanh điều tra về Ưng Đại Vệ. Binh sĩ còn luôn miệng giúp hắn nói chuyện. Họ còn khuyên nàng: "Ưng phó tướng rất tốt, Vương phi không nên kén chọn."
Khi Lãnh Thiên Hạo đánh trận về nàng có hỏi hắn. Hắn nói Ưng Đại Vệ rất có chí cầu tiến. Tương lai có thể bay cao, bay xa và bay luôn.
Tiêu Tử thì khỏi nói đi. Ưng Đại Vệ là cánh tay đắc lực của hắn nên có lý nào lại chê chứ.
Ngô Trọng Kỳ và Vương Doãn cũng gặp nàng liệt kê cho nàng nghe vài thùng ưu điểm của Ưng Đại Vệ. Khi nàng hỏi đến khuyết điểm thì bọn họ lại tìm cớ chạy đi mất.
Ba tên phó tướng còn lại không hỏi cũng biết bao che rồi. Bọn họ ở cùng một lều nữa nhất định đã sớm thông đồng với nhau.
Một hôm đẹp trời của mùa xuân Vân Du nói với Lãnh Thiên Hạo:
"Ta muốn gặp hắn."
Lãnh Thiên Hạo đáp ứng liền cho người gọi Ưng Đại Vệ. Nàng và hắn ngồi trên ghế thái sư trưng ra bộ dáng nghiêm túc y như đang tuyển hiền tế cho nhà mình vậy.
Hắn vừa bước vào đã cảm thấy không khí căng thẳng. Đè nén cảm xúc cúi người hành lễ. Sau khi được giáo huấn hắn đối với nàng cũng ít dùng lễ nghi hơn.
Nàng bảo hắn ngồi xuống, hắn vừa đặt mông xuống đã bị nàng ném cho vài câu hỏi:
"Tên, Tuổi?"
Hắn cung kính đáp: "Tiểu tướng Ưng Đại Vệ, năm nay mười chín."
Nàng nhíu mày nhìn dáng vẻ mười chín hắn vừa nói. Thật là không giống chút nào cả. Người cổ đại trưởng thành sớm hơn hiện đại sao?
"Ngươi còn song thân không? Có huynh đệ tỷ muội gì không?"
"Tiểu Tướng nhà còn mẫu thân, không có huynh đệ tỷ muội."
"Ưng bá mẫu là người như thế nào?"
Ưng Đại Vệ ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi mở miệng: "Đối với tiểu tướng mẫu thân là quan trọng nhất. Từ nhỏ người luôn nghiêm khắt giáo huấn. Đến khi gia nhập vào quân doanh rất ít có cơ hội hồi kinh thăm mẫu thân."
Vân Du vội thì thầm bên tai của Lãnh Thiên Hạo: "Hắn có mẫu thân nghiêm khắt, Lệ Chi phải làm dâu, làm sao ta gả Lệ Chi qua đó được."
Lãnh Thiên Hạo cười nhạt thấp giọng nói với nàng: "Ta cũng có mẫu thân nghiêm khắt, nàng cũng phải làm dâu, hiện nàng đã gả cho ta."
Hắn làm như nàng muốn gả cho hắn lắm vậy. Nàng đây là bị ép bức. Vừa xuyên qua chưa nói được câu nào đã bị một đám nhân vật phụ cướp hết đất diễn rồi đẩy nàng lên kiệu hoa.
Thấy sắc mặt của nàng không tốt hắn liền bồi thêm câu: "Nàng nên hỏi ý kiến của Lệ Chi." Dù sao trong mắt hắn, nàng vẫn là tiểu hài tử mười một tuổi. Làm sao thay người khác tuyển phu quân được.
Ưng Đại Vệ đổ hết mồ hôi, tay nắm chặt để trên đùi vì căng thẳng. Nhìn đôi phu thê bất lương kia đang thì thầm to nhỏ, có phải hay không đã rớt tuyển?
Nàng lại quay sang hỏi: "Nếu Ưng bá mẫu và Lệ Chi cùng rớt xuống sông ngươi sẽ cứu ai trước?"
Không chỉ Ưng Đại Vệ mà ngay cả Lãnh Thiên Hạo cũng kinh hỉ khi nghe được câu hỏi. Hai tên đó nghệt mặt ra nhìn nàng.
Thấy trả lời không được nàng liền tiếp tục hỏi: "Ngươi thường xuyên ở quân doanh nếu Lệ Chi và Ưng bá mẫu xảy ra mâu thuẫn thì phải làm sao?"
Lãnh Thiên Hạo ôm trán lắc đầu. Cũng may hắn là do tứ hôn nếu không bị nàng hỏi thế nhất định lọt sổ.
Ưng Đại Vệ thật muốn khóc. Hắn biết trước tiểu Vương phi sẽ triệu kiến nên đã thu thập kinh nghiệm từ La Đường Kỵ, Ngô Trọng Kỳ và Vương Doãn. Bản thân hắn cũng đã chuẩn bị vô số câu trả lời nhưng ngoài mấy câu đầu ra thì hai câu còn lại không hề có trong bản thảo. Sao tiểu Vương phi lại có vô số cách làm khó người khác như vậy?
Vân Du phất tay bảo Ưng Đại Vệ lui ra, miệng còn hứa hẹn nhất định có tin tốt bảo hắn về chờ đợi. Nếu ở hiện đại đi xin việc mà nghe được câu này nhất định nên tìm việc khác thì hơn.
Vương Doãn đứng bên ngoài cũng run rẩy khi nghe hai câu hỏi cuối cùng. Bản thân hắn là quân sư cũng không liệu trước được câu hỏi của tiểu Vương phi. Thấy Ưng Đại Vệ sắc mặt không tốt bước ra hắn an ủi vài câu rồi bước vào trong.
"Vương phi sao lại làm khó Ưng phó tướng như thế?"
Nàng rướn cổ lên cãi: "Ta lúc nào làm khó người khác?"
"Hai câu hỏi đó hắn làm sao trả lời được. Cứu mẹ thì bất nghĩa, cứu Lệ Chi là bất hiếu." Vương Doãn ngồi xuống nhìn nàng: "Người vẫn là nên hỏi ý Lệ Chi."
"Lúc nãy ngươi không nghe sao? Ưng bá mẫu rất nghiêm khắt. Nếu Lệ Chi gả qua đó nhất định bị khi dễ." Nàng vỗ vỗ tay lên mặt bàn phẫn nộ nói. Từ sau chuyện lần trước nàng không bao giờ dám vỗ mạnh nữa.
Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nói: "Lệ Chi là người của lục vương phủ chúng ta, nhất định không ai dám làm khó nàng ta."
Nghĩ nghĩ thấy Lãnh Thiên Hạo nói cũng có lý. Nàng lại hỏi Vương Doãn: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ trả lời thế nào?"
Vương Doãn nở nụ cười gian xảo dấu dưới chiết phiền nhìn nàng: "Nếu là ta......." Hắn cố tình ngưng lâu rồi mới nói: "Ta không có mẫu thân."
Lãnh Thiên Hạo bật cười to. Hắn tưởng Vương Doãn sẽ đưa ra giải thiết không ngờ Vương Doãn lại mang sự thật ra để nói.
Vân Du mím chặt môi nhìn tên quân sư gian xảo trước mặt. Nàng thật muốn đem mặt hắn xé ra xem cấu tạo bên trong.
Vương Doãn lại đẩy chuyện khó này cho người khác: "Nếu là Vương gia thì người sẽ làm sao?"
Lãnh Thiên Hạo nhíu đôi mày kiếm lại: "Nếu là bổn Vương?"
Vân Du và Vương Doãn đồng loạt quay sang vểnh tai chờ câu trả lời của hắn. Hắn lại nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu ta là thái hậu."
Ý hắn là thái hậu làm sao rớt xuống sông. Nếu có cũng có đám thái giám nô tài bên cạnh. Tiểu Vương phi và thái hậu mỗi người một nói lâu lâu mới gặp làm sao có mâu thuẫn được. Thân phận của thái hậu ai cũng muốn ôm chân lớn làm sao có thể bất kính với người.
Hắn nói như không nói làm Vân Du á khẩu. Như vậy mà cũng mang ra nói được sao? Vương Doãn cũng là cười không ngớt.
Sau đó nàng chạy đi nói với Lệ Chi. Lệ Chi nhìn nàng rưng rưng nước mắt: "Tiểu thư thật không đồng ý sao?"
"Nếu ta không đồng ý thì đến gặp ngươi làm gì?"
Nàng ta mỉm cười nói: "Vậy...."
"Ta cho ngươi tự mình lựa chọn. Nếu đã khẳng định thì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải dũng cảm đối mặt."
Nàng ta gật đầu rồi tạ ơn nàng.
Kỳ thực nàng thấy mình chẳng làm được gì cả. Chuyện của Lệ Chi và Ưng Đại Vệ cũng như vậy mà quyết định.