Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 7: Nhập nhằng




Mạnh Thời rất không hài lòng với câu trả lời của PhùngHy. Ánh mắt và nụ cười của cô đều nói với anh rằng, người phụ nữ này biếthết tất cả mọi việc.

“Em có thể khóc ra tiếng được không?” Mạnh Thời ngồi xổm bên Phùng Hy, vẻ mặt bất lực. Anhđã nhìn thấy người khác khóc thổn thức, nhưng chưa nhìn thấy ai khóc khôngthành tiếng như thế này.

Anh và Phùng Hy rời khỏi cổng siêu thị, khóc trênđường lớn thì cũng không hay lắm nên đi được không bao xa, hai người liền rẽvào một công viên nhỏ bên đường, thế là Phùng Hy bình tĩnh trở lại không khócnữa, nhưng người thì run lên vì khóc nhiều quá, vai giật lên từng hồi, trôngcòn sợ hơn cả khóc gào lên.

“Em nghỉ một lát là ổn!”. Không kìm chế được mình, Phùng Hy vẫn nấc lên, sợi gânxanh trên trán vẫn giật liên hồi.

Mạnh Thời bèn dặn dò: “Anh đi mua cho em chai nước, ởđây đợi anh nhé”.

Đợi khi Mạnh Thời mua nước trở về, Phùng Hy không cònrun rẩy nữa.Cô vừa uống nước vừa hỏi Mạnh Thời: “Thẩm mỹ viện của bạn anh mấygiờ đóng cửa?”.

Mạnh Thời nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi. Anh bước sang bên cạnh gọi điện thoại, quay đầu cười:“Đằng nào… cũng đến rồi, thôi cứ vào xem sao”.

Phùng Hy nhìn bộ quần áo dính đầy vết bẩn của mình, cóphần ngại ngần: “Quần áo bẩn rồi, hay là, ngày mai đến vậy?”.

Mạnh Thời quay đầu nhìn sau lưng cô. Hôm nay Phùng Hy mặc một bộ quần áo thể thao màu xanhlam, vết bùn đã khô. Trên gấu quần có mấy vết bẩn nhìn rõ. Anh bèn ngồi xổmxuống kéo ống quần cô vò mạnh.

“Ấy, để em tự làm!”. Phùng Hy giật nảy mình.

“Như thế này tiện hơn. Tranhthủ thời gian, bác sĩ Tạ rất ghét người sai hẹn”. Mạnh Thời cũng không ngẩngđầu lên, cố vò đi vết bẩn bám trên ống quần cô.

Phùng Hy ngồi trên ghế đá trong công viên, tay cầmchai nước khoáng đó, cơ bắp đôi chân căng lên. Cônhìn Mạnh Thời đang ngồi dưới chân với vẻ căng thẳng, ánh đèn đường hắt lên máitóc anh, khiến Phùng Hy cảm thấy tất cả huyền ảo biết bao.

Nhiều năm về trước Phụ Minh Ý cũng đã từng ngồi nhưthế này, anh buộc dây giày và xắn một gấu quần bò cho cô. Phùng Hy mơ màng nghĩ, năm xưa chẳng hề để ý đến nhữngchi tiết đơn giản này, đến giờ nghĩ lại lại cảm thấy lãng mạn, ấm áp biết bao.Nhớ đến chuyến đi Hàng Châu của Phụ Minh Ý, mắt cô lại bắt đầu hơi ươn ướt.

“Xong rồi, không nhìn kỹ sẽ không thấy đâu. Đi thôi!” Mạnh Thời cười đứng dậy. Anh đã nhìn thấymắt Phùng Hy hơi ươn ướt, bất giác lại mỉm cười.

“Cảm ơn”. Phùng Hy cúi đầu nhìn xuống, vết bẩn đãkhông còn thấy nữa.

Phùng Hy không nhìn thẳng vào Mạnh Thời, cô cố gắnggiấu đi vẻ bối rối của mình, cười nói: “Ngày xưa em sống ở đây mà chưa bao giờbiết nơi này lại có một thẩm mỹ viện Đông y”.

“Mới khai trương chưa được một tháng”. Mạnh Thời rảo bước nhanh hẳn lên, anh dẫn Phùng Hy rẽvào một con đường nhỏ bên cạnh, đi khoảng một trăm mét nữa là tới.

Đây là một tòa nhà thương mại có năm tầng mới được sửasang, trên tầng hai có treo một tấm biển nền trắng chữ đen, viết: “Thẩm mỹ yhọc Tạ Thị”.

Phùng Hy vừa nhìn tấm biển liền cười: “Không phải lànét chữ của anh chứ?”.

“Có phải hơi khác người không?”.

Phùng Hy mím môi cười không trả lời. Ánh mắt của côkhiến Mạnh Thời hơi hụt hẫng, lúc đi vào thang máy còn nói thêm: “Hay là, emcũng viết một bức đi? Coi như lấy đó làm tiền khám!”.

“Loại chữ to thế này em không viết được! Trông nó khí thế hơn nhiều so với kiểu chữ anh viếthôm trước”. Phùng Hy khen rất thật lòng, nhưng không ngờ Mạnh Thời nghe xongsắc mặt rất khó coi.

Lúc ra khỏi thang máy, cô liền nghe thấy anh lẩm bẩm:“Sao lại thấy ông già viết đẹp hơn mình nhỉ? Nếudùng tấm biển do mình viết, có khi lại đông khách hơn ấy chứ!”.

Phùng Hy nghe thấy rất rõ, không nhịn được nữa liềnbật cười. Mạnh Thời đứng ở cửa đợi cô cười chán rồi mới ghé sátvào cô nói: “Cuối cùng thì đã bị trêu cho cười rồi nhé, lúc em khóc mắt nhắmnghiền, dỗ thế nào khuyên thế nào cũng không được, anh chỉ còn thiếu nước chắptay vào lạy em nữa thôi, thế mới gọi là bất lực!”.

“Em xin lỗi”.

“Thôi, lần sau nếu em khóc xin em cứ mở mắt ra mà khócđược không?Dù gì thì cũng còn nhìn thấy những nỗ lực của nhân viên cứu hộ”. Nụcười trêu chọc của Mạnh Thời khiến đầu Phùng Hy càng gục xuống thấp hơn.

Bước vào cổng thẩm mỹ viện, Mạnh Thời gõ bàn ở quầy lễtân với vẻ quen thuộc: “Bác sĩ Tạ đâu hả em?”.

“Cậu Mạnh, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi hả? Hôm nay tôi đã bỏ lỡ mất hai tập phim Mai phục để đợicậu cả buổi tối rồi đó?” Rèm cửa phòng trong mở ra, một người phụ nữ đi ra. Chịtầm bốn mươi tuổi, làn da trắng ngần, dáng người cân đối, tóc búi cao gọn gàng,tay để dọc theo chiếc váy liền màu hồng phấn, để lộ da bắp chân xinh xắn khiếnPhùng Hy cũng phải thẹn thùng.

Sự xuất hiện của cô khiến Phùng Hy nghĩ ngay đến hìnhảnh Phượng Ớt nổi tiếng trong bộ phim Hồng Lâu Mộng, nhìn bề ngoài cô đã biếtngười phụ nữ này không đơn giản.

Mạnh Thời cười rất tươi: “Dì Tạ, hôm sau cháu sẽ muađĩa xịn tặng dì nhé”.

Bác sĩ Tạ lườm Mạnh Thời một cái, nói: “Xem liền mộtlèo thì có gì là thú vị nữa? Mỗi ngày hồi hộpchờ đợi mới gọi là hay chứ!”. Mặc dù nói vậy, nhưng miệng đã mỉm cười, nhìn vềphía Phùng Hy.

Ánh mắt của bác sĩ Tạ như dải liễu non mùa xuân phấtlên mặt, cảm giác hơi sắc sắc, còn kèm thêm một cảm giác dịu dàng, khiến PhùngHy nhận định một cách trực giác rằng, quan hệ giữa người phụ nữ này với MạnhThời không đơn giản.

“Hai tháng, ít nhất mười cân”. Nói rồi Mạnh Thời đẩy Phùng Hy đến trước mặt bác sĩTạ.

Bác sĩ Tạ trợn mắt nhìn Mạnh Thời một cái, nói: “Thôiđược rồi, cậu về đi!”.

“Cháu ở đại sảnh đợi cô ấy”. Mạnh Thời tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên, ngồixuống sofa ở đại sảnh giở ra xem.

Dường như hành động của Mạnh Thời khiến bác sĩ Tạ rấtngạc nhiên, chị lại quay sang nhìn Phùng Hy, ánh mắt càng lộ rõ vẻ dịu dàng,rồi chị kéo tay Phùng Hy cười nói: “Ở chỗ chúng tôi nam giới đến đại sảnh làphải dừng bước, thôi mặc kệ cậu ta, chúng ta vào đi”.

Phùng Hy chỉ mỉm cười.

Câu nói chắc như đinh đóng cột của Mạnh Thời khiếnPhùng Hy tràn trề hy vọng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ trước thẩmmỹ viện y học này.

Sau khi thay dép đi vào bên trong, Phùng Hy chỉ muốncười. Đằng sau tấm rèm lại là một sảnh lớn có đặt sáu chiếcgiường thẩm mỹ, hai chiếc đang có người nằm. Trước giường có hai cô gái trẻ mặcváy màu hồng phấn đứng trực, tay áo xắn rất cao, đang ra sức massage cho khách.

Một giường có một người phụ nữ, đang được đánh bụng,bụng như lượn sóng theo động tác massage.

Một người phụ nữ khác đang cởi quần nằm sấp lêngiường, miệng thì kêu: “Mạnh lên! Đánhmông đi, thế, mạnh lên! Mông chị nhiều thịt lắm!”.

Phùng Hy chỉ nhìn một cái, lòng thầm nghĩ. Mông vừa tròn vừa cong, lại còn chê nhiều thịt, chẳngcó người phụ nữ nào nói mình gầy, đâu đâu cũng thấy người gầy như cái sào vẫnmuốn giảm béo.

Bác sĩ Tạ dẫn Phùng Hy vào một gian phòng nhỏ, bêntrong có một chiếc giường. Rồi chị cầm mộtchiếc váy ngắn rộng ra hiệu cho Phùng Hy thay sang, vừa xắn tay áo vừa nói:“Cậu Mạnh dặn rồi, bảo tôi phải đích thân làm cho em”.

“Chị đợi chút đã ạ, làm gì hả chị?”. Phùng Hy rất tò mò.

“Đả thông kinh mạch cho em”. Bác sĩ Tạ vui vẻ cười.

Phùng Hy cũng thấy vui lây vì nụ cười của chị. Cô mặc chiếc váy ngắn vào rồi nằm xuống.

“Nằm nghiêng đi. Đúng rồi, như thế”. Bác sĩ Tạ bảoPhùng Hy nằm nghiêng, đánh dọc từ mông xuống đùi. Tay chị đánh rất mạnh, rấtđều tay. Phùng Hy thấy hơi đau, khẽ nhíu mày.

“Đây gọi là vỗ Đảm Kinh. Chịphát hiện ra đùi và bụng em tích tụ rất nhiều mỡ. Trong cuốn Nội kinh hoàng đếcó viết: “Phàm thập nhị tạng giả, Đảm vi tiên”(10). Vỗ Đảm Kinh ở phía ngoàicủa đùi là tiện lợi nhất, bình thường rỗi rãi đều có thể làm. Em hãy nhớ điểmvỗ của tôi, từ mông đến đùi gần chỗ cong này này, cách nhau một bàn tay, tất cảcó bốn huyệt, đánh thật mạnh. Một huyệt vị mỗi giây đánh hai lần, sau khi đánhbốn lần lại đổi sang huyệt vị khác, mỗi ngày đánh hai trăm lần mỗi bên chân. Cóphải hơi đau mỏi đúng không? Điều này chứng tỏ chất béo và rác tích tụ quánhiều trên Đảm Kinh của em, nên mới khiến đùi to. Kiên trì một tháng, phần môngvà phần đùi của em ít nhất sẽ giảm đi hai phân”. Giải thích xong, bác sĩ Tạdừng tay lại, tay nắm thành nắm đấm, ấn mạnh vào bốn huyệt vị trên mé ngoài bắpđùi của Phùng Hy. “Tốt nhất là em nên tự đánh. Chất béo và cơ bắp ở chân quádầy, không đánh mạnh sẽ không hiệu quả đâu”.

Phùng Hy cảm thấy chân rất mỏi, rất đau, nhưng vẫn cốgắng ghi nhớ lời bác sĩ Tạ nói.

Cứ làm như thế được năm phút, lại đổi sang chân kiatiếp tục.

Sau khi Đảm Kinh hai bên chân được đánh xong, bác sĩTạ liền ngừng lại, để Phùng Hy nằm ngửa. Chịthở hổn hển nói: “Tiếp sau đây thì em không tự làm được rồi. Tôi sẽ massagenhững huyệt vị trên người em, em cứ thả lỏng đi, coi như đang ngủ”.

Cô thầm nghĩ với vẻ nghi hoặc, tại sao cô và Điền ĐạiVĩ đã ly hôn rồi, mà Điền Đại Vĩ vẫn tỏ ra rất thù hận cô, chỉ là vì biết cô vàPhụ Minh Ý đã từng yêu nhau ư?

Điền Đại Vĩ là con một, từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi tưtưởng đàn ông không cần làm việc nhà, ở nhà không bao giờ làm gì. Phùng Hy đến nhà anh ta chỉ nhìn thấy mẹ anh ta vàobếp, hai bố con anh ta chỉ có uống nước và chơi cờ. Nói như lời mẹ Điền Đại Vĩlà, cái chổi trong nhà bị đổ, Điền Đại Vĩ cũng không buồn dựng lên.

Hồi đó Phùng Hy còn nặng tư tưởng tự mình hy sinh đểlàm một người phụ nữ truyền thống, về nhà họ Điền là tự giác cùng với mẹ ĐiềnĐại Vĩ làm việc nhà. Đợi đến sau khi kết hôn, việc bếp núc giặt giũ cũngnghiễm nhiên trở thành việc của cô. Tuy nhiên hồi sống với nhau, thỉnh thoảngĐiền Đại Vĩ cũng chủ động giúp một tay, chỉ có điều cơm mà anh ta nấu anh tacũng không thể nuốt được. Nhưng như thế Phùng Hy cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

Thói quen cứ thế mà được rèn thành, dường như nghiễmnhiên phải để cho Phùng Hy làm. Cô không yêu cầuanh ta, và đó đã trở thành lý do để anh ta hùng hổ dựa vào. Nhỏ là việc nộitrợ, lớn là việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Mãi cho đến ba năm trước, sự khát vọng ẩn sâu tronglòng Phùng Hy mới được đánh thức.

Phùng Hy đi công tác ở miền núi, đi gần hai tuần, ĐiềnĐại Vĩ không gọi cú điện thoại nào. Điềukiện sống ở đây khá gian khổ, một nhân viên nữ làm ở công ty khác ở cùng phòngvới Phùng Hy ngày nào cũng làm nũng với chồng qua điện thoại, điều này khiếnPhùng Hy rất hâm mộ. Lần đầu tiên cô cảm thấy Điền Đại Vĩ không biết quan tâm,gần như khi cô đi công tác, Điền Đại Vĩ không bao giờ biết gọi điện thoại chocô để hỏi thăm tình hình.

Có lần cô đã từng trách móc, Điền Đại Vĩ chỉ nói, hỏicái gì? Em có bị làm sao đâu.

Phùng Hy vốn cũng không đặt ra yêu cầu gì nhiều cho ĐiềnĐại Vĩ, sau khi anh ta nói như vậy, cô không bao giờ phàn nàn gì thêm. Cô hiểu, với tính cách của Điền Đại Vĩ, nếu như cô cứđòi hỏi nhiều, chắc chắn anh sẽ coi việc gọi điện thoại là việc bắt buộc phảilàm. Thế nhưng, như thế thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nhưng lần này lại không giống với những lần trước. Phùng Hy đi công tác nửa tháng, đúng lúc có kinh, suýtthì bị say nắng trên công trường, lại bị cô bạn cùng phòng ngày ngày trêu tức.Trong lòng cô chỉ có một khát vọng, nỗi khát vọng này xen lẫn trong một nỗi bựcdọc, thế là cô liền chủ động gọi điện cho Điền Đại Vĩ. Cô nói với vẻ làm nũngtrách anh ta không biết quan tâm, đi công tác lâu thế mà cũng không hỏi han côsống thế nào.

Thực ra suy nghĩ của Phùng Hy cũng giống như bao ngườiphụ nữ khác, muốn được chồng quan tâm, nhớ nhung. Nếusự nhớ nhung mà cô biểu lộ ra còn kèm thêm cả sự bực bội, thậm chí Điền Đại Vĩcòn cau có trả lời cô rằng, được rồi, được rồi, lằng nhằng!

Lúc gọi điện thoại, Phùng Hy không biết hóa ra mìnhlại cần sự quan tâm và săn sóc của Điền Đại Vĩ biết bao, và cô cũng không biếtkết quả là đã gây ra hai năm ly thân và cuối cùng là ly hôn.

Điền Đại Vĩ cáu kỉnh trả lời, tôi gọi điện thoại đếnthì cô sống ở đó vui hơn à? Phùng Hy, cô đãthay đổi chứ không phải tôi thay đổi… Đừng lấy việc chồng người nọ người kianhư thế nào để ép tôi, tôi chỉ có vậy thôi, nếu cô không hài lòng thì coi nhưcô đã lấy nhầm người.

Một chậu nước lạnh hất vào mặt, Phùng Hy run lên, răngkêu lập cập.

Sau khi đi công tác về, Phùng Hy nghĩ thử làm rắn mộtthời gian. Ăn cơm chỉ rửa bát của mình, quần áo cũng chỉ giặt củamình. Cô yêu cầu Điền Đại Vĩ phải chia sẻ việc nhà với mình.

Anh ta nói với cô: “Nếu cô không hài lòng về tôi nhưvậy thì còn sống với nhau làm gì?”. Nóixong câu đó liền đóng sầm cửa bỏ đi.

Khóc xong Phùng Hy liền tự kiểm điểm mình, Điền Đại Vĩchưa bao giờ giờ làm việc nhà, trong đầu cũng không có khái niệm phải làm việcnhà. Hay là tại yêu cầu của mình hơi quá đáng? Đàn ông mà,làm sao có thể nhốt mình trong nhà bếp được? Nhưng rồi, Điền Đại Vĩ kiên quyếtđòi ly hôn, đồng thời phá lệ để Phùng Hy nhìn thấy anh ta trong tư thế làm việcnhà.

Nửa năm sau khi Phùng Hy được điều động lên tổng côngty, cô kéo hành lý về nhà, Điền Đại Vĩ đang đeo tạp dề nấu nướng trong bếp,ngoài phòng khách là anh họ và vợ anh họ của Điền Đại Vĩ.

Bữa cơm này ăn rất ngon, Phùng Hy khen: “Đại Vĩ saotay nghề của anh lại giỏi đến vậy?”.

“Trước đây tôi không thích làm, tôi mà thích làm thìtay nghề cũng không kém ai”.

Phùng Hy tưởng rằng Điền Đại Vĩ đã hồi tâm chuyển ý,nhưng tối hôm đó Điền Đại Vĩ lại một lần nữa nói ra chuyện ly hôn. Ánh mắt xa cách đó khiến cô lại một lần nữa xách va lyđi công tác. Cuối cùng kéo dài đến mức ngay cả bản thân cô cũng thấy chẳng cònnghĩa lý gì nữa, lòng cũng đã nguội lạnh, mới hạ quyết tâm ly hôn.

Cô mơ màng nghĩ, mình thật là người lười vận động,ngay cả việc ly hôn với người đàn ông mình không yêu nữa cũng phải ép mà ra.

Chân của Phùng Hy bị bác sĩ Tạ nhấc lên, bác sĩ Tạ ấnchặt huyệt vị trên bàn chân cô, Phùng Hy thấy đau nhói, bèn trở về với thựctại. Cô chán chường nghĩ, trong hôn nhân không có đúng sai,chỉ có hợp và không hợp mà thôi. Bất kể trong lòng Điền Đại Vĩ nghĩ gì, conngười này đã là người dưng, kiếp này cô không bao giờ muốn qua lại với anh tanữa.

“Hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai tôi sẽ lên kế hoạchriêng cho em”.Trán bác sĩ Tạ lấm tấm mồ hôi.

“Cảm ơn bác sĩ Tạ”. PhùngHy khẽ hoạt động chân tay, sau một hồi đau mỏi, giờ lại cảm thấy rất nhẹ nhàng,khiến cô vô cùng nhớ tới những ngày cơ thể nhẹ nhàng như chim én. Người béolên, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy bước chân nặng nề.

Hai người thay quần áo đi ra, trong đại sảnh đã khôngcòn khách nào, chỉ đợi Phùng Hy làm xong là đóng cửa. Điều này khiến Phùng Hy cảm thấy rất áy náy, cô liềnlên tiếng xin lỗi.

Bác sĩ Tạ vỗ vai Phùng Hy với vẻ quan tâm, nói: “Cókhách là tốt, tôi chỉ muốn một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ có khách đến”.

Nhìn thấy cô và bác sĩ Tạ đi ra, Mạnh Thời đứng bậtdậy, mắt nhìn Phùng Hy như dò hỏi, thấy cô mỉm cười không đáp, bèn đoán mọiviệc đều ổn.

Bác sĩ Tạ khẽ vênh mặt lên hỏi: “Hài lòng rồi chứ? Ngày mai đến sớm hơn chút!”.

“Vâng vâng vâng, dì mấy giờ đi làm?”. Nói rồi Mạnh Thời nắm lấy tay bác sĩ Tạ, ân cần xoabóp cho cô.

Bác sĩ Tạ rụt tay lại, nói: “Hai tháng này tôi đềuđến, thế đã được chưa?”.

Phùng Hy đã đoán được ý của bác sĩ Tạ, chỉ vì cô nênmới ngày nào cũng đến thẩm mỹ viện. Côrất biết ơn, nhưng không biết nói gì, đành đứng một bên mỉm cười.

Ra khỏi cổng thẩm mỹ viện, Mạnh Thời bắt một chiếc xetaxi về nhà. Anh ngồi ở ghế trước, kể lại những chuyện vui giữa anhvà bác sĩ Tạ hồi anh còn nhỏ, nói xong hình như cũng mệt nên không nói gì nữa.

Về đến khu chung cư, lúc chia tay Phùng Hy liền cườinói: “Cảm ơn anh nhiều. Hôm nay làm anh mệt, thật là ngại quá. Tìm được chỗrồi, ngày mai em sẽ tự đi. Chúc anh ngủ ngon”.

Mạnh Thời trầm ngâm một lát, cũng không nói gì thêm,chúc Phùng Hy ngủ ngon rồi về.

Đợi Phùng Hy bước vào cửa tòa nhà, Mạnh Thời mới dừngchân lại. Anh đi quanh hồ nước nhân tạo trong khu chung cư mộtvòng nữa, nhặt hai hòn đá lên liệng xuống hồ với vẻ bực dọc, sau đó lại rútđiện thoại di động ra gọi điện: “Về rồi à? Ngày mai anh đi Việt Nam, không cóthời gian ở bên cạnh em đâu… Em đi làm gì? Một đám công tử việt dã… Một tháng,anh đang thu dọn đồ đạc, thế đã nhé!”.

Tháng năm đầu hạ mà đã có muỗi, tiếng muỗi kêu vo vekhiến Mạnh Thời ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh nhìn trời đang sáng dần.

Có lẽ là do hôm qua được bác sĩ Tạ massage huyệt vịrất dễ chịu, khiến cô thấy tự tin hơn, cũng có thể là do cú đá Điền Đại Vĩ củaMạnh Thời khiến cô thích thú, Phùng Hy ngủ rất ngon, cả đêm không có giấc mơnào.

Cô uể oải tỉnh dậy, mắt khép hờ nhìn tia sáng lọt quarèm cửa, lại một ngày đẹp có ánh nắng. Hai tháng nghỉ phép chẳng mấy chốc đãhết hai mươi ngày, dường như cô đã có phần quen với sự o ép lẫn nhau và bận rộntrong công ty. Lúc đầu cô còn định gọi điện thoại hỏi thăm giám đốc Dương vàphó tổng giám đốc Vương, nhưng nghĩ tới Phụ Minh Ý lại từ bỏ ý định.

Có chỗ dựa nên không sợ, trong đầu cô lóe lên câuthành ngữ này. Vì Phụ Minh Ý mà cô không muốn nghĩ đến những chuyện liên quanđến công việc. Gần như Phùng Hy có thể khẳng định rằng, chắc chắn Phụ Minh Ý sẽkhông thể đuổi việc cô, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tám năm của cô ở côngty, anh không có lý do gì để khai trừ cô. Thế là đủ rồi.

Chính vì thế, hiện giờ việc quan trọng nhất là giảmbéo. Phùng Hy nhắm mắt duỗi thẳng chân ra, cố gắng để cơ thể đỡ mỏi sau một đêmsay ngủ.

Uể oải trở dậy, cô mở cửa tủ lạnh ra xem, bên trong khôngcó gì cả. Phùng Hy mới sực nhớ ra trước hôm đi Hàng Châu cô đã dọn sạch tủlạnh, đành phải rót một cốc nước ấm để uống. Rửa mặt xong, bóp một viên vitaminC bôi lên mặt, sau đó lại mở nhạc luyện yoga.

Hít từ từ, lại thở từ từ, nửa tiếng sau, người cô đãlấm tấm mồ hôi, người cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Phùng Hy nhìn đồng hồ, mớibảy giờ sáng. Cô mở cửa, Mạnh Thời đang bê một cái liễn sứ, cười rất tươi chàocô: “Xin chào!”.

Phùng Hy cũng đờ đẫn gật đầu: “Xin chào”,

Chưa kịp đợi cô hỏi có việc gì, Mạnh Thời đã len quaPhùng Hy xông thẳng vào bếp, quen thuộc như nhà của mình. “Xoong ở đâu?”.

“Gì cơ?”.

Mạnh Thời giơ cái liễn sứ trong tay mình ra, nụ cườitươi tắn như tia nắng buổi sớm chiếu vào phòng: “Anh mua sữa tươi, phải đun sôimới được”.

Phùng Hy vội bước vào bếp, lấy ra cái xoong nhỏ nhấtđưa cho anh, “Em không có xoong đun sữa, thôi dùng tạm vậy”. Cô còn không biếtở đây lại còn có thể mua được sữa tươi. Hiện giờ thành phố ngày càng ít nơi bánsữa tươi, cô toàn phải mua sữa đóng hộp. Mạnh Thời đến đúng lúc quá, kể từ khitừ Hàng Châu về, cô vẫn chưa đi siêu thị.

Cô đứng ở trước cửa bếp nhìn Mạnh Thời đun nóng sữavới vẻ rất thành thạo, vẻ chuyên tâm đó khiến Phùng Hy thần người ra nhìn. Côđứng im mấy phút rồi mới hỏi Mạnh Thời: “Ở đây có bán sữa tươi à?”.

Mạnh Thời quay đầu cười: “Có. Anh nghĩ em mới về, chắcchắn trong tủ lạnh chẳng còn gì nên mới dậy sớm mua về đây. À, tủ lạnh nhà anhcũng không còn gì nữa, nếu đi siêu thị thì anh có thể chở em đi. Em vừa luyệnyoga à? Tiếp tục đi, đun xong anh sẽ gọi em”.

Làm sao Phùng Hy còn có thể luyện được nữa? Cô muốn đitắm một cái, nhưng có Mạnh Thời lại thấy không tiện. Cô đành phải quay ra phamột ấm trà để đó, sau đó ngồi trên ghế sofa mở ti vi ra xem thời sự buổi sáng.Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía bếp, cảm thấy không được thoải mái.Cô nghĩ, anh chàng Mạnh Thời này hơi nhiệt tình quá mức thì phải?

Thấy sữa trong xoong đã sôi, bọt trắng trào lên, MạnhThời liền gọi Phùng Hy: “Lấy cốc ra đây!”.

Sữa trắng thơm ngậy được đổ vào hai cốc thủy tinh, vừađúng hai cốc. Mạnh Thời nói với vẻ cười cười: “Thế nào? Uống cái này sẽ thấysữa đóng hộp không bì được đúng không?”

“Vâng”. Phùng Hy thổi cho nguội rồi nhấp từng ngụmmột.

Mạnh Thời thì đợi sữa hơi nguội rồi uống một hơi hếtluôn, sau đó nhìn Phùng Hy uống.

Ánh nắng phía sau lưng anh chiếu lên mặt Phùng Hy, mặtcô trắng nõn, bọt sữa còn đang dính quanh mép, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, bấtgiác anh cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn vội bước tới bàn làm việc gần cửa sổ,hỏi với vẻ lơ đãng: “Phùng Hy, em gầy được đi bao nhiêu rồi?”.

“Năm cân sáu lạng, từ lúc em chuyển về đây cho đếnnay, hai tháng rồi”. Phùng Hy trả lời rất chính xác. Từ lúc ở Hàng Châu về côđã cân, hiện giờ cô chỉ còn hơn năm mươi lăm kilôgam, mặc dù vẫn còn một khoảngcách khá xa so với mục tiêu đặt ra, nhưng cô đã rất hài lòng rồi. Một điều khónhất là, mặc dù gầy đi hơn năm cân, nhưng da thịt không hề có cảm giác nhão,điều này có được là do cô kiên trì luyện tập.

Trong cốc thủy tinh chỉ còn gần nửa cốc sữa, Phùng Hyvẫn uống từng ngụm một, cảm giác nâng niu đó khiến Mạnh Thời rất thích thú.Mạnh Thời liếc nhìn hàng sách trên giá, hỏi với vẻ vô tình: “Phùng Hy, nếu emgiảm béo thành công thì việc em muốn làm nhất là gì?”.

Phùng Hy trả lời ngay: “Mua quần áo! Mua các loại quầnáo đẹp! Hai tháng này nếu em giảm béo thành công thì đúng vào dịp hè. Kể từngày bị béo lên, cứ đến mùa hè em lại thấy chán chường, đi shopping cũng thấychán, gầy được rồi, em sẽ đền bù cho mình!”.

Cô ngồi trên ghế sofa ngửa mặt lên, khóe môi vẫn dínhbọt sữa trắng, ngọn lửa bùng cháy trong mắt tràn đầy nhựa sống. Mạnh Thời nhìnthấy rất rõ, rồi anh chuyển sang chủ đề khác, nói: “Mười giờ rồi, đi siêu thịkhông?”.

“Hôm nay anh không đi làm à?”.

“Anh nghỉ phép”.

Phùng Hy than lớn: “Anh cũng nghỉ phép à?”.

Mạnh Thời chớp mắt, cười lớn: “Chúng ta có duyên, anhcũng nghỉ phép. Mười giờ, anh đợi em ở cổng bãi để xe nhé”.

Lúc rời khỏi phòng Phùng Hy, Mạnh Thời vẫn đang cười.“Anh, cũng, nghỉ, phép!”. Mạnh Thời thốt lên từng chữ một, vui vẻ quay về nhà.

Anh vào mạng Internet, bảy, tám email hiện ra. MạnhThời lại bắt đầu cau mày, sao Giang Du San không chịu để anh yên một lát. Đãnói hôm nay anh và bạn bè sang Việt Nam tham gia cuộc đua việt dã, lẽ nào thángnày ngày nào cô ta cũng nhét bảy, tám bức thư vào hòm thư email của anh haysao? Mạnh Thời không đọc lá nào mà đóng ngay cửa sổ lại.

Đun cốc cà phê uống xong, Mạnh Thời liền gọi điệnthoại về nhà.

Người nhấc máy là mẹ anh, nghe thấy giọng Mạnh Thờiliền hào hứng gọi: “Du San! Nhanh lên! Mạnh Thời”.

Mạnh Thời chỉ kịp kêu một tiếng: “Mẹ…”. Giọng nóitrong trẻo của Giang Du San đã vang lên bên tai anh: “Anh Thời! Anh không điViệt Nam nữa à? Bao giờ anh về?”.

“Anh xuất phát rồi, em nói với nhà thế nhé”. Sau khihít thở một hơi thật sâu, Mạnh Thời bình tĩnh trả lời.

“Em mua quà cho anh rồi. Anh đoán thử xem?”.

Giang Du San láu lỉnh như một chú chim nhỏ. Bất giácMạnh Thời lại nghĩ đến vẻ nhã nhặn, trầm tĩnh của Phùng Hy, vẻ bình thản lúc côcúi đầu mài mực. Anh thở dài một tiếng, nói: “Cảm ơn. Anh đang bận, em bảo mẹanh ra nghe điện thoại đi… Bà bận à? Thôi anh cúp máy nhé”.

“Đợi đã, đừng cúp vội?”. Tiếng Giang Du San hét lớntrong điện thoại, khiến Mạnh Thời đành phải để ống nghe ra xa. Anh bực dọcnghĩ, chắc chắn là mẹ tạo cơ hội cho Giang Du San, kể cả có ngồi bên cạnh cũngsẽ khua tay nói mình đang bận.

Giang Du San đã đoán được thái độ của Mạnh Thời từlâu, rồi cô nói liền một tràng dài: “Anh Thời, bao giờ anh về nhà? Bác Mạnh nóiba tháng rồi không được gặp anh, cô Tạ nói vẫn chưa biết anh đang ở đâu, anhlàm gì vậy! Không được, em phải kiểm tra bất ngờ! Anh nói đi, anh ở đâu! Khôngphải em muốn đến đâu nhé, mà em chỉ làm theo lệnh của cô Tạ thôi!”.

Điện thoại để cách xa tai một mét vẫn nghe thấy tiếngcủa Giang Du San, Mạnh Thời nghĩ, hiện giờ không nói chuyện được với mẹ nữa.Anh vội nói: “Nói với mẹ anh rằng, sang bên đó anh thay sim, không gọi điệnthoại được cho anh cũng đừng trách nhé”.

Rồi anh cắt ngay điện thoại, trong đầu vẫn vang lêntiếng Giang Du San. Mạnh Thời lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế cười đau khổ.

Trong số những cô con dâu tương lai mà nhà anh chọn,người mà mẹ anh hài lòng nhất là Giang Du San.

Giang Du San tốt nghiệp trường đại học Phúc Đán, xinhđẹp, người như người mẫu, tính tình nhiệt tình phóng khoáng, gần như không thểchê điểm nào. Cha của Mạnh Thời đã từng nói nhỏ rằng, chỉ có Giang Du San mớicó đủ tài đủ sắc để làm dâu nhà họ Mạnh. Cha Mạnh Thời thấy nếu Mạnh Thời lấyđược Giang Du San thì ông vô cùng yên tâm.

Dù làm việc gì, việc đầu tiên mà nhà họ Mạnh nghĩ tớilà thể diện. Mạnh Thời bực nhất là điểm này. Dù Giang Du San có tốt đến đâu,qua lời đánh giá của cha Mạnh Thời, hình ảnh cô trong lòng Mạnh Thời đã bị mấtđi hai mươi phần trăm. Cô chủ động nhiệt tình, điều này đã khiến hình ảnh côtrong mắt anh bị giảm đi năm mươi phần trăm.

Bác sĩ Tạ đã có lần nói với vẻ châm biếm: “Muốn khuyêncậu ta ăn thịt lợn thì con lợn này không phải là lợn do nhà họ Mạnh nuôi. Hơnnữa, cậu Mạnh nhà ta không bao giờ chịu ăn thịt lợn giống tốt cả”.

Mạnh Thời cười lớn.

Hồi đó cha mẹ Mạnh Thời đã nhắm được một cô gái. Ngaytừ giây phút đầu tiên gặp Mạnh Thời, cô gái này đã xun xoe cố gắng không để mấtlòng anh. Mạnh Thời vô ý làm đổ nước trà vào tay cô, cô lại lên tiếng xin lỗi.Mạnh Thời cảm thấy sống như thế thật là giả tạo, phiền hà, liền đòi cha mẹngừng cuộc hôn nhân này lại. Sống yên ổn được hai năm, khi Mạnh Thời tròn bamươi tuổi thì Giang Du San đã xuất hiện.

Thiên thời, nam nhi tam thập nhi lập. Xây dựng giađình lập nghiệp, xây dựng gia đình được đặt ở vị trí đầu tiên.

Địa lợi, hai nhà họ Mạnh và họ Giang đã kết thân vớinhau từ lâu, từ đó mỗi tuần ít nhất ba ngày Giang Du San xuất hiện ở nhà họMạnh.

Nhân hòa, cha mẹ Mạnh Thời đều bỏ phiếu tán thành.

Sự xuất hiện của cô đã khiến Mạnh Thời cảm thấy ngộpthở, tuyên bố phải tự mình đi ra ngoài lập nghiệp, rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạcbỏ nhà ra đi.

Anh đã thay sim điện thoại mới, nhập số điện thoại củabạn bè và Phùng Hy vào, sau đó lại gọi ngay điện thoại cho bác sĩ Tạ: “Dì à, dìgiúp cháu một việc, dì đừng nói với nhà việc của cháu, coi như dì chưa hề gặpcháu, được không dì?”.

Dỗ dành, đe dọa, khuyên nhủ một hồi lâu, Mạnh Thờinghe thấy tiếng bác sĩ Tạ uể oải trong điện thoại, “Cậu Mạnh đã chỉ bảo rồi,làm sao tôi dám chống đối? Chỉ có điều mẹ cậu đã gọi điện thoại rồi, tôi khuyêncậu đừng lại gần thẩm mỹ viện trong phạm vi một trăm mét, để tránh bị tóm tạitrận lại còn liên lụy đến tôi!”.

Mạnh Thời bèn cười: “Cháu hiểu mà dì, hôm nay đến cháusẽ cải trang”.

Nghe giọng anh nói là biết anh vẫn đưa Phùng Hy đến,bác sĩ Tạ liền đề cao cảnh giác: “Cậu Mạnh à, cô ấy là thần thánh phương nào màcậu phải liều mạng đến vậy? Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn ép Giang Du San phải từbỏ ý định thì cũng không cần phải lấy người khác đóng kịch đâu!”.

Anh biết bác sĩ Tạ sẽ nghĩ như vậy, bất giác cười gằn:“Cháu có cần thiết phải tìm người đóng kịch như vậy không? Cháu đã bảo vớiGiang Du San từ lâu là cháu và cô ấy không hợp nhau, nhưng cô ấy vẫn cứ sănđón, nhiệt tình, chủ động, cháu cũng không muốn làm cô ấy cụt hứng, không ngờcàng để cô ấy càng làm tới! Hơn nữa, nếu quả thật là cháu muốn tìm một cô gáimập để trêu tức cô ấy thì cháu cần gì phải mất công đưa Phùng Hy đến giảm béolàm gì!”.

Giọng bác sĩ Tạ liền dịu dàng trở lại: “Thế mà cậucũng đòi học ngành giám định cổ vật cơ đấy, có mắt mà không biết ngọc quý, DuSan là một cô gái tốt”.

Mạnh Thời bật cười: “Lần trước người mà mẹ cháu giớithiệu cho dì cũng là một người đàn ông tốt…”.

Bác sĩ Tạ lập tức nổi nóng: “Ta có phải không nuôisống nổi mình đâu, năm sau ta cũng có thể mua được nhà!”.

Mạnh Thời chậm rãi nói: “Không phải chúng ta cũng cùngcảnh ngộ đó sao?”.

Chỉ một câu nói đã khiến bác sĩ Tạ chịu làm đồng minhvới Mạnh Thời, Mạnh Thời thay một bộ quần áo đi chơi, cầm chìa khóa ô tô đi đónPhùng Hy.

Phùng Hy thay sang bộ quần áo đi chơi, chân đi giàybệt, chuẩn bị tinh thần đi siêu thị. Đúng giờ cô đến đợi ở cổng ra của bãi đỗxe ngầm.

Chín giờ năm mươi phút, một chiếc xe taxi xuất hiện,người lái xe là Mạnh Thời.

“Lên xe!”. Mạnh Thời đẩy cửa gần ghế phụ ra, cười gọi cô.

Phùng Hy không nén nổi tò mò: “Mạnh Thời, rốt cục anhlàm việc ở câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ hay lái taxi?”.

Mạnh Thời nói với vẻ nghiêm túc: “Thực ra anh chuyênđi săn lùng đồ cổ. Chỉ có điều ba năm không khai trương, đã khai trương là đủăn ba năm, giữa chừng có thời gian thì làm thêm nghề phụ”.

Tự nhiên Phùng Hy cảm thấy hâm mộ Mạnh Thời. Mình thìchôn chân lăn lộn ở công ty, chỉ sợ mất việc thì đói rã họng, Mạnh Thời thì mộtnghề chính chín nghề phụ. Sau một hồi thở dài, cô nói với Mạnh Thời với vẻnghiêm túc: “Anh nghỉ phép, tháng này có kiếm đủ tiền tiêu không?”.

“Em định trả tiền xe cho anh hả?”.

Phùng Hy lập tức trả lời: “Đương nhiên, từ đây bắttaxi đi siêu thị lớn, ít ra cũng phải mất hai mươi tệ. Em sẽ trả anh”.

Không nhịn được nữa, Mạnh Thời phì cười: “Đồ ngốc ạ!Xe này không có đèn báo ở trên, không dán bảng giá, không có máy tính công tơmét và tính tiền, làm sao có thể là xe taxi được? Cậu bạn mới thay xe, anh muavới giá rẻ, chưa có thời gian đi phun lại sơn. Ha ha, nếu anh mà lấy tiền củaem thì khác gì anh là xe taxi dù? Nếu bị bắt sẽ bị phạt ba mươi nghìn tệ trởlên đấy, em định hại anh à?”.

Phùng Hy bị Mạnh Thời nói đỏ cả mặt, cắn môi nói vớivẻ hậm hực: “Mạnh Thời anh cứ trêu em đi”. Nói rồi giận dỗi quay đầu sang mộtbên.

Ai ngờ Mạnh Thời liền phanh xe đỗ ngay gần đường dànhcho người đi bộ, trong lúc Phùng Hy quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc, nói vớicô bằng giọng nghiêm nghị: “Phùng Hy, anh không trêu em đâu!”.

Ánh mắt anh nhìn cô bất giác khiến cô phải lùi lạiđằng sau. Nhưng rồi Mạnh Thời không nhìn đi nơi khác, khiến Phùng Hy liền nhớlại lúc ăn rau chân vịt ở nhà Mạnh Thời, anh cũng nhìn cô chằm chằm như thếnày. Cô cố gắng bình tĩnh nhìn trả đũa, cuối cùng vẫn không thắng nổi cái nhìncủa Mạnh Thời, đành chịu thua.

Phùng Hy cười hê hê, nói: “Em đầu hàng, thị lực của emkhông được tốt, không nhận ra loại xe cải trang đời mới này. Thôi đi mau đi!Nếu cảnh sát giao thông mà tới, em sẽ tố cáo anh giả danh xe taxi để chởkhách!”.

Mạnh Thời rất không hài lòng với câu trả lời của PhùngHy. Ánh mắt và nụ cười của cô đều nói với anh rằng, người phụ nữ này biết hếttất cả mọi việc. Mạnh Thời nhớ đến người đàn ông mà anh đã từng đánh, đồng thờicũng nhớ tới Phụ Minh Ý từng gặp ở Hàng Châu, bèn tha cho Phùng Hy, cũng cườihê hê và nổ máy xe.

Bước vào siêu thị mua đồ, Phùng Hy nhất định đòi trảtiền, nửa đùa nửa thật nói: “Anh giúp em nhiều việc như thế, từ lâu em rất muốncảm ơn anh, để em trả chút tiền gọi là bày tỏ sự cảm ơn đi!”.

Mạnh Thời mỉm cười từ chối: “Em cứ để dành tiền của emđi, đợi em gầy rồi cảm ơn anh bằng một món quà lớn thì tốt biết bao! Nể mặt anhđi, đừng tranh trả tiền với anh trước mặt mọi người như thế!”

Định cảm ơn anh, định làm như thế này là để cảm ơnanh? Còn lâu! Mạnh Thời bực thầm trong lòng, rút thẻ ra thanh toán, tay xáchmấy túi đồ lớn bước thật dài. Phùng Hy tay không đi sau, nhìn theo bóng MạnhThời, trong lòng nhen lên một cảm giác khó tả.

Nghĩ tới lúc mua cá tuyết, Mạnh Thời có nói anh thíchăn hầm, về đến nhà, Phùng Hy liền nấu một nồi canh cá, cô đựng vào cặp lồng giữnhiệt rồi xách qua, đi đến dưới sân khu nhà Mạnh Thời ở lại dừng lại. Đây chẳngphải là một qua hai lại ư? Thế là Phùng Hy lại xách về, thầm nghĩ, từ giờ khôngbao giờ đáp xe Mạnh Thời đi siêu thị nữa.

Mạnh Thời đứng trên ban công bực lắm, rõ ràng là nhìnthấy Phùng Hy xách chiếc cặp lồng màu xanh đi đến dưới sân rồi, lại trân trânnhìn cô xách về, chẳng khác gì định bẫy chuột, chuột ngửi thấy mùi thơm củathịt chạy đến trước bẫy rồi lại bỏ đi. Mạnh Thời vừa hút thuốc vừa suy nghĩ,quyết định đích thân đến nhà Phùng Hy để ăn món ăn đáng lẽ thuộc về mình.

Thế nhưng, đi đến dưới sân nhà Phùng Hy, anh lại từ bỏý định đó, rẽ sang con đường đi ra hồ.

“Đợi em gầy đi đã…”, Mạnh Thời thầm lẩm bẩm.