Cảm giác lạnh lẽo trên cổ làm công chúa sợ đến nỗ một cử động cũng không dám. Sau khi thấy rõ đó là công chúa, Khánh Vương vội vàng cất chủy thủ trong tay, khinh thường cười nói:
“Sao cô đã tới rồi? Đã chuẩn bị đồ xong chưa?”
Áp chế nhịp đập trái tim, công chúa không vui nhìn Khánh Vương, buồn bực nói:
“Không có, hoàng huynh không cho. . . . . .”
“Ha ha, công chúa, cô quả nhiên là vô dụng, vì người mà hoàng huynh cô yêu, cô đã hi sinh rất nhiều nhưng đến cuối cùng, hoàng huynh cô lại. . . . . .”
Bất đắc dĩ thở dài mấy lần, công chúa tức giận nói:
“Hoàng huynh nói sẽ làm chủ cho ta, vật đó đương nhiên không quan trọng bằng ta. . . . . .”
Hoàng huynh sẽ không coi thường mình như vậy, có điều hoàng huynh không đưa vật đó cho nàng, đoán chừng là có liên quan đến nữ nhân kia?
Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù hoàng huynh có giữ nữ nhân kia lại, đối với nàng mà nói không phải là bớt đi một tình địch sao?
“Thật không? Cô đã nói hoàng huynh đối tốt với cô như vậy, cô không ở trong cung chờ hoàng huynh của cô làm chủ còn chạy sang bên này làm gì?”
Khánh Vương khinh thường nhếch mày, không ngờ được hai người họ cũng có thể hợp tác, hơn nữa cô công chúa này cũng là một người giữ chữ tín.
“Ta. . . . . . Ta tới gặp. . . . . . Hiên Vương mà?”
Công chúa thở dài, nàng lo lắng a, aiz, nếu hoàng huynh trực tiếp cho nàng có phải tốt hơn không.
Không ngủ không nghỉ đã mấy ngày, nàng phải về nghỉ ngơi một chút, mệt chết đi được.
“Cô không biết sao? Còn phải hỏi?”
Thấy công chúa bất nhã ngáp một cái, nữ nhân này cũng quá ngu ngốc, biết rõ nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nắm được trái tim Hiên Vương nhưng nàng ta vẫn không buông tay, thật khờ khạo.
(chẳng phải anh cũng thế sao :-