“Lộ Nhi, ta biết, ta chỉ. . . . .”
Nghĩ đến lời Hoàng thượng nói ngày đó, đến bây giờ nàng vẫn luôn lo lắng, nàng yêu Hoàng thượng, cho dù thân thể của hắn không tốt, có thể ra đi bất cứ lúc nào nhưng nàng vẫn luôn yêu hắn.
Buông quyền lợi, buông tất cả mọi chuyện trong cung, hai người ra ngoài ẩn cư, sống một cuộc sống bình thường, đây chính là chuyện mà nàng luôn mơ ước.
“San San, tôi hiểu, chờ chuyện này kết thúc, họ sẽ xử lý tốt. . . . . .”
Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, Lộ Nhi đã hiểu rõ, San San liền mỉm cười:
“Ừ, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt. Lộ Nhi, nếu như. . . . . . Ta nói nếu như cuối cùng mẫu hậu cũng đáp ứng, cô sẽ làm thế nào?”
Hoàng thái hậu sẽ đồng ý sao? Lộ Nhi nhăn mày, chắc hẳn bà cực kỳ yêu thương Hoàng thượng, bằng không sẽ không thuyết phục tiên đế để cho Hoàng thượng lên ngôi.
“Hoàng thái hậu sẽ không đáp ứng . . . . . .”
Chỉ cần Hoàng thượng còn một ngày, bà sẽ không cho phép Hoàng thượng thoái vị, đây là trực giác của Lộ Nhi !
Một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng trực giác của Lộ Nhi luôn luôn chính xác, bởi vì mặc dù nàng không phải là tâm phúc của Hoàng thái hậu, nhưng nàng cũng rất hiểu rõ bà.
“Ta chỉ nói nếu như. Lộ Nhi, cô sẽ đồng ý Hiên Vương sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, thở dài nói:
“Mặc dù Hiên Vương và Hoàng thượng là huynh đệ ruột thịt, nhưng nếu quả thật đến bước đó. . . . . Nếu lên ngôi như vậy, cảm giác có chút danh không chính ngôn không thuận, có thể sẽ để cho Bảo Bảo đi!”
Đó là một thế hệ mới, Bảo Bảo cũng lớn rồi, Hiên Vương là cha ruột của nó, tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá nó.
“Bảo Bảo? Nó còn quá nhỏ?”
San San nhàn nhạt cười một tiếng, ột đứa trẻ làm Hoàng thượng, mấy lão cổ hủ trong triều sẽ đồng ý sao?
“Ha ha, có Hiên Vương ở bên cạnh mà? Hơn nữa, làm Hoàng thượng có rất nhiều phiền toái nha, Hiên Vương sẽ không làm. . . . . .”