“A, không sao. . . . . . Bảo Bảo cũng mệt rồi phải không? Con về phòng trước đi. . . . . .”
Lộ Nhi cuống quít dặn dò, lần này Hiên Vương giận thật rồi, Bảo Bảo ra khỏi phủ cũng không sao nhưng ít nhất nên nói với hai người một tiếng a.
“Nương. . . . . .”
Bảo Bảo không yên lòng, Lộ Nhi vội vàng trừng mắt liếc hắn một cái:
“Vừa rồi không phải con kêu mệt mỏi sao? Còn không mau trở về nghỉ ngơi đi! Cha con cũng mệt rồi, nhanh lên một chút a. . . . . .”
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Lộ Nhi, Hiên Vương cười khổ một tiếng, Bảo Bảo phạm sai lầm hắn còn chưa kịp hỏi một tiếng Lộ Nhi đã khẩn trương thành bộ dạng này?
Bị Lộ Nhi kéo về phòng, Hiên Vương thở dài nói:
“Lộ Nhi, nàng cũng không thể quá cưng chiều Bảo Bảo. . . . . .”
Dính đến bên cạnh Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng cười nói:
“Hiên, chàng quên rồi sao? Con không phải là một đứa trẻ. . . . . .”
Không phải là trẻ nhỏ cho nên không thể giáo huấn hắn, có thể nhẹ nhàng nói chuyện, không nên nặng lời . . . . .
Giống như người lớn, hắn có chủ kiến của mình, cũng có tự ái của mình.
“Lộ Nhi, ta cũng biết rõ nhưng vừa rồi chúng ta thật sự lo lắng. . . . . .”
Hiên Vương bất đắc dĩ thở dài, có một nhi tử trưởng thành thật là tốt, chẳng hạn như chiều nay, vào đúng thời khắc mấu chốt, con còn giúp hắn chặn Bối Bối lại.
(há há, chặn lại cho 2 ngừi làm chuyện giề=)) )
Nhưng lại cũng có chỗ không tốt, chẳng hạn như vừa rồi, hắn đã làm sai, ngay cả nói một tiếng cũng không được.
“Chuyện này ta cũng biết rõ, con đã nói cho ta biết, để ta nói lại với chàng là được mà. . . . . .”
Kể tỉ mỉ chuyện của Bảo Bảo một lần nữa, Hiên Vương nghe xong cau mày, nhìn bộ dạng hẳn là hắn cũng rất lo về gia đình kia.
“Ừm, nếu bọn họ chạy tới cầu kiến, không gặp là được. . . . . .”
Hắn muốn tìm người tra thử, lần đầu tiên Bảo Bảo đi ra ngoài làm sao có gặp gỡ trùng hợp như vậy?
“Ừ. Nhưng ta cảm giác nhà kia không có vấn đề gì, sợ rằng khi họ nói ra sẽ bị người lợi dụng . . . . . .”