“Nhưng nương ăn rồi, cơ bản là cái gì nương cũng biết. . . . . .”
Lộ Nhi ngượng ngùng cười, thật ra mẹ nàng đối với nàng quá tốt, bất luận chuyện gì đều có mẹ giúp nàng chuẩn bị, nàng không biết làm cũng rất bình thường a.
“Nương chuẩn bị nguyên liệu, con đi nấu nước dùng. . . . . .”
Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn Lộ Nhi, quay đầu nhìn về phía Bối Bối, khẽ cười nói:
“Bối Bối, chúng ta đi thôi!”
A, chuẩn bị đồ ư, việc này không thành vấn đề, một chút vấn đề cũng không có! Nồi lẩu ư, cũng gần như súp thôi.
Có điều Lộ Nhi hiện tại càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc trước đây Bảo Bảo làm gì? Ở bên ngoài cũng biết làm lẩu sao? Đây cũng quá . . . . . .
Quá trâu bò đi? Nam nhân như vậy ở hiện đại vốn không có nhiều lắm, ở cổ đại lại ít hơn.
Aiz, con không nói với nàng, mà nàng cũng không tiện hỏi con, aiz!
“Tiện nhân, ngươi tiện nữ nhân này. . . . . .”
Chát một tiếng, một cái tát vang dội nóng hừng hực rơi xuống, một cô gái quỳ trên đất, thân thể gầy yếu hơi run rẩy, nàng vội vàng che mặt, bất an nháy mắt!
Nữ tử đánh nàng nhìn qua hơn ba mươi tuổi, người đó căm hận nhìn nữ nhân trên đất, cả giận nói:
“Ngươi ước gì ta chết đi đúng không? Ta đây vẫn sống sờ sờ ra, ngươi tiện nữ nhân này, lại dám nguyền rủa ta!”
Ánh mắt lạnh lùng quét về phía hai tỳ nữ bên cạnh, nói là nha đầu, nhưng tuổi của mấy người đó cũng không nhỏ, nhìn qua so với nữ nhân này thì lớn tuổi hơn.
“Dạ, phu nhân. . . . . .”
Nhận được ý tứ trong mắt phu nhân, hai người cung kính khẽ khom người, cùng đi về phía cô gái đang quỳ trên đất.