Nhưng Đại Ngưu ca cùng Ngưu tẩu thật sự rất tốt, bọn họ đối với Bảo Bảo Bối Bối tựa như đối với con trai ruột của mình.
Mà Lộ Nhi cũng không nghĩ tới, Đại Ngưu lại biết chút võ công, không biết rốt cuộc lợi hại thế nào, nhưng có là tốt rồi.
Hiên từng nói, hai người họ là người có thể tin tưởng, mà Lộ Nhi đối với bọn họ cũng có tình cảm đặc biệt.
Nhớ đến lúc ấy, nếu như không phải là bọn họ, nàng cùng Bảo Bảo có thể sẽ. . . . . .
“Nương. . . . . .”
Thanh âm ngọt ngào, là Bối Bối, nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy tới đây, Lộ Nhi vội vàng ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói:
“Bối Bối, Bảo Bảo. . . . . .”
Giương mắt nhìn về phía Bảo Bảo, chỉ thấy hắn hơi trừng mắt lên, khinh thường nhìn Bối Bối một cái, cũng không đi tới.
“Bảo Bảo. . . . . .”
Lộ Nhi không vui nhăn mày, nàng hi vọng Bảo Bảo cũng tới đây.
Bảo Bảo do dự một chút, mang một tia bất đắc dĩ trên mặt.
“Ha ha, Lộ Nhi, muội cũng không cần làm khó Bảo Bảo. . . . . .”
Đại Ngưu nhìn dáng vẻ khó xử của Bảo Bảo, hắn vội vàng lên tiếng giải vây cho Bảo Bảo, Lộ Nhi thở dài, lôi kéo Bối Bối đi tới bên người Bảo Bảo, thở dài nói:
“Cái gì làm khó hay làm dễ, Đại Ngưu ca, huynh cũng thấy Bảo Bảo đó, có chỗ nào giống như trẻ con chứ? Đơn giản chính là một người lớn nha!”
Đứa nhỏ năm tuổi, lạnh lùng như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể tiếp cận.
“Nương. . . . . .”
Bảo Bảo không kiên nhẫn kêu một tiếng, Lộ Nhi vội cúi đầu, nhìn gương mặt hắn, thấp giọng nói:
“Được rồi, nương không nói nữa, Bảo Bảo, hiện tại ánh mặt trời rất độc, chúng ta trở về phòng đi!”
Mọi người gật đầu một cái, Bảo Bảo cũng không phản đối, Bối Bối lại chỉ nắm chặt tay Lộ Nhi, dáng vẻ cực kỳ dễ thương.
Thấy hai đứa bé ngoan ngoãn, tâm Lộ Nhi chua xót, hai đứa hiểu chuyện như vậy, nếu như. . . . .