“Con…, nương à, nương lại trêu người ta rồi. . . . . .”
“Ha ha, người nào trêu Lộ Nhi vậy?”
Một thanh âm hài hước từ cửa vang lên, Lộ Nhi vội vàng chạy tới:
“Đại ca, sao đại ca đã trở về rồi? Cha đâu?”
Thanh Nham đi vào, nhìn nhìn Lộ Nhi, cười nhẹ nói:
“Vừa rồi xem muội nhiệt tình chào đón như vậy, làm hại đại ca còn kích động trong chốc lát, muội muội của ta nha, đây là lần đầu tiên nhiệt tình đối với đại ca như vậy? Nhưng ai biết vừa ra khỏi miệng a, liền trực tiếp đem đại ca đánh tới hầm băng. Lộ Nhi, muội thật sự khiến lòng người bi ai a. . . . . .”
Nhìn đại ca cố ý nhăn mặt, Lộ Nhi vội vàng cười làm lành:
“Đại ca, muội dĩ nhiên nhớ ca, rất nhớ rất nhớ nha. Có điều, người ta cũng nhớ cha mà. . . . . .”
Nhà mẹ thật là tốt, cũng không cách xa Vương phủ là bao, chỉ mất thời gian chừng một chén trà là đến.
Từ phu nhân cũng chỉ có hai đứa con trai, Thanh Nham cùng Thanh Đống, bọn họ đối với nàng cũng rất tốt, giống như là anh ruột của Lộ Nhi vậy.
Có lẽ rất nhiều người, đã từng nói, Từ thái y nhận nàng làm nghĩa nữ, làm như vậy là để kết thân với Hiên Vương, nhưng ở thời điểm Lộ Nhi bị Hướng Quân mang đi, đối mặt với chê cười của những người khác, bọn họ cũng không hề phủi sạch quan hệ với Lộ Nhi, cũng bởi vì điều này, Lộ Nhi thật sự rất cảm động.
“Ha ha, Lộ Nhi, cha về sau, cũng rất nhanh sẽ trở lại . . . . . .”
Nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Lộ Nhi, Thanh Nham trìu mến nói, cô muội muội này của hắn a, năm tháng đối với nàng thật không tệ, năm năm rồi, diện mạo của nàng một chút cũng không thay đổi.
Nàng nói, hiện tại nàng đã hai mươi bảy tuổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt trắng nõn này, có chỗ nào giống như người hai bảy tuổi đâu?
“Ha ha, vậy thì tốt!”
Biết Từ thái y sắp trở về, Lộ Nhi đột nhiên có chút bất an, chuyện kia, chắc cũng là cực kỳ bí mật, cho dù nàng có hỏi, Từ thái y sẽ nói sao?