Nhưng mặc dù không tổ chức theo nghi lễ, chiếu thư đã sớm hạ xuống, chỉ là người biết chuyện cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
“Nghĩ ra chưa?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, thở dài nói:
“Chàng không nghĩ ra, làm sao ta lại có thể biết?”
Hiên Vương nha, lúc thông minh thì giảo hoạt giống hệt như hồ ly, nhưng lúc ngây ngốc thì sao, ngốc hết chỗ nói.
Trong lòng Lộ Nhi còn có rất nhiều chuyện, ngày hôm sau về nhà mẹ một chuyến, nhưng từ sáng sớm đã đến, phụ thân đã vào cung, phải đợi một lát mới có thể gặp được.
“Lộ Nhi, con thật không dễ dàng mới về nhà được một lần, sao không mang theo Bảo Bảo Bối Bối tới đây a, mấy ngày không gặp, nương cũng rất nhớ hai đứa.”
Thời gian năm năm, cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt Từ phu nhân, có lẽ là do có nữ nhi, tâm tình tốt hơn, làm chuyện gì cũng đều có động lực, cả người cũng trẻ lại không ít.
“Ha ha, nương, nương nhớ hai đứa nó, trực tiếp đến không phải là tốt sao? Thật ra hai đứa nhóc cũng rất nhớ nương đó. Nương, nương lại đã may xong y phục cho hai đứa rồi sao?”
Nhìn Từ phu nhân lấy mấy bộ quần áo nho nhỏ ra, Lộ Nhi không vui chu miệng lên:
“Nương, nương thật thiên vị nha, y phục của hai đứa đều là nương làm, y phục của con nương lại chẳng quan tâm nha. . . . . .”
“Ha ha, nha đầu này, mấy ngày nữa nương sẽ làm cho con, có được hay không?”
Nữ nhi này, nhanh ghen như vậy sao, thậm chí ghen tỵ với hai đứa nhỏ, thật là quá đáng yêu.
“Nhưng, Lộ Nhi, y phục của con đều do Vương gia thu xếp, ta làm cho con xong, Vương gia sẽ không ghen chứ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi nhanh đỏ bừng vì xấu hổ, Từ phu nhân vui vẻ cười, Lộ Nhi rất hạnh phúc, thấy con sống tốt, đối với bà mà nói, cũng đã đủ rồi.