Hoặc là, rất lâu về sau, chàng không nhớ ra ta dù chỉ một chút?
Có lẽ sẽ như vậy! Lộ Nhi thở dài, nhưng, mặc kệ hắn có thể nhớ mình hay không, nàng sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn sống đến đầu bạc răng long.
“Lộ Nhi, nàng cũng biết sao?”
Tay ôm Lộ Nhi đột nhiên siết chặt, sắc mặt Hiên Vương cực kỳ bình tĩnh.
“Ừ. . . . . .”
“Lúc nào?”
Thanh âm run lên, hắn đã sớm đoán được, chỉ là chưa hề hỏi Lộ Nhi mà thôi.
“Trước khi thành thân. . . . . .”
Chính là lần đó, lần đó Hoàng thái hậu triệu kiến Lộ Nhi, các nàng nói với nhau rất nhiều, hắn không biết nội dung cụ thể, nhưng đoán được rất nhiều.
“Đúng rồi, Hiên, lúc ấy Hoàng thượng cùng ở với chàng sao? Chàng trúng độc, vậy tại sao Hoàng thượng lại không bị sao?”
Nàng nhớ, Hoàng thái hậu đã nói như vậy, hơn nữa kỳ quái là, năm năm đã qua, bên cạnh Hoàng thượng có một công chúa, một công chúa giấu ở trong cung mà nàng chưa từng gặp mặt.
“Hoàng huynh? Huynh ấy cũng trúng độc, chẳng qua là nhẹ hơn ta rất nhiều. . . . . .”
Hiên Vương nhíu mày, hắn biết Lộ Nhi sẽ không vô duyên vô cớ hỏi hắn như thế, Lộ Nhi hỏi như thế, tất nhiên sẽ có nguyên nhân gì đó.
“Cái gì? Chàng nói Hoàng thượng cũng trúng độc?”
Vậy chẳng phải là cũng rất khó có con ?
Không trách được khi Bảo Bảo trở lại, Hoàng thái hậu bọn họ liền vội vã muốn Bảo Bảo làm Thái tử a!
Có lẽ là nguyên nhân này, nhưng cũng không phải là Hoàng thượng không thể có con, không phải hắn có một nữ nhi sao? Không được, hôm nào đó phải hỏi cha một chút, cha là thái y, hẳn là hiểu rõ hơn!
“Lộ Nhi, nàng nghĩ đến cái gì?”
“Ta đang suy nghĩ nguyên nhân khiến Hoàng thượng cùng Hoàng thái hậu kiên trì lập Bảo Bảo làm Thái tử.”
Có điều Hoàng thái hậu dường như thật sự rất thương yêu Bảo Bảo, bằng không, khi nghe thấy tin Bảo Bảo gặp nguy hiểm, bà cũng sẽ không lập tức hủy bỏ tất cả nghi thức hôn lễ.