Không thể nào, ánh mắt của hắn, tại sao lại xanh như vậy ?
Thật ra khi nhớ tới ngày đó, mắt của hắn là màu xanh nhạt rất đẹp, không phải là đậm như vậy.
Mà nàng cũng rất thích đôi mắt màu xanh, nhưng mà trước giờ mắt xanh không phhải là bệnh a!
Khi biết đây là ảnh hưởng của độc thì nàng làm sao có thể thích được nữa?
Tâm tình Lộ Nhi vô cùng rối rắm, cha nói kỳ hạn là năm năm, mà bây giờ, đã được năm năm.
Hiên Vương, không, ta nhất định sẽ cứu chàng, nhất định. . . . . .
Chuyện Phá băng đan khiến người ta khó có con, Lộ Nhi cũng không nói cho Hiên Vương, có lẽ căn bản Hiên Vương cũng không hề biết?
Nhưng khi nàng mang thai Bảo Bảo, đó là lần đầu tiên, nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên lại dễ dàng hoài thai như vậy.
Mà sau đó, vì sợ Hiên Vương biết, Lộ Nhi cùng cha thương lượng, nói rằng thân thể của nàng từ lúc sinh Bảo Bảo đã yếu đi, tạm thời không thể sinh con, Hiên Vương cũng không có hoài nghi.
Nhưng ai biết, lần tạm thời đó, đã trải qua năm năm chứ?
Vì khiến cho Hiên Vương tin tưởng, mỗi lần Lộ Nhi đều uống thuốc tránh thai đặc biệt, aiz, thật ra thì thuốc kia cũng chỉ là một loại thuốc cực kỳ bổ mà thôi.
Có điều năm năm rồi, hai người cũng thân mật qua vô số lần, nhưng đứa nhỏ,vẫn không hề có tin gì!
Chuyện này Hiên Vương không biết, nhưng Lộ Nhi lại hiểu rất rõ.
“Hiên. . . . . .” Bắt được tay của hắn, Lộ Nhi nhẹ giọng gọi, Hiên Vương ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lộ Nhi, cũng thấy con ngươi của mình trong mắt nàng.
“Lộ Nhi, nàng sợ sao?”
Hắn nhìn thấy không? Nhìn nét bi thương trên mặt Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng ôm chặt lấy lưng hắn:
“Không, Hiên, ta không sợ. . . . . .”
Chẳng qua là đau lòng, rất thương chàng!
Nếu như, lời cha nói thành sự thật, kiêu ngạo như chàng, làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với bóng tối suốt đời?