Năm năm sau.
Hiên Vương phủ, cảnh vật vẫn như cũ, Lộ Nhi ở chỗ này cũng đã hơn năm năm.
Trong hậu hoa viên muôn ngàn loài hoa nở rực rỡ, bươm bướm bay lượn, hai đứa nhỏ ngồi dưới đất, hai mắt không chớp nhìn khóm hoa, cũng không biết đang nhìn cái gì.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo. . . . . .”
Thanh âm ngọt ngào kêu gọi, hai đứa bé đột nhiên đứng lên, một đứa trong đó cười hì hì nói:
“Nam Cung Trạch, là gọi ca. . . . . .”
“Bối Bối, cái mông của đệ ngứa à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Trạch đen thành một mảnh, Bối Bối này, mỗi lần đều thích cười nhạo mình, hắn chính là ghét cái tên Bảo Bảo đó.
“Oa oa, ca, làm sao ca luôn là bắt nạt Bối Bối nha? Người gọi ca là nương của chúng ta, ca. . . . . .tại sao ca lại không đánh cái mông của nương?”
Ô ô, luôn là dùng cái này để uy hiếp mình, là nương gọi ca là Bảo Bảo, tại sao ca lại không uy hiếp nương chứ?
Hơn nữa, cái tên Bảo Bảo này nghe rất hay nha, nương cũng cả ngày gọi hắn là Bối Bối nha, hắn chỉ cảm thấy rất thân thiết, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
“Ta. . . . . .”
Rất muốn, nhưng là không dám!
Nuốt xuống câu nói kế tiếp, Bảo Bảo ảo não nhìn bóng người càng ngày càng gần, nói thế nào nàng cũng là mẹ của mình, là người cho hắn thân thể sinh mạng này, hắn làm sao dám đánh nàng chứ?
Hơn nữa, mẹ đối với mình thật sự rất tốt, chính là có chút quá sủng ái hắn, cảm giác giống như là đối với tiểu hài tử vậy, làm cho hắn tuyệt đối không quen.
Mồ hôi, lúc này Bảo Bảo, đã sớm quên hắn vốn chính là một đứa bé nha.
“Bảo Bảo. . . . . .”
Bối Bối mới vừa mở miệng, một đạo ánh mắt giống như giết người liền trợn mắt nhìn tới đây, hắn vội vàng oan ức hô:
“Nam Cung Trạch. . . . . .”
“Bảo Bảo, con lại bắt nạt đệ đệ sao?”
Lộ Nhi đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oan ức của Bối Bối, trên mặt có chút không vui.