Nhận thấy Lộ Nhi bất an, Hiên Vương ôm nàng thật chặt, trong lòng Lộ Nhi run lên, cũng đúng, Hiên Vương là ai chứ, nàng nên tin tưởng hắn.
“Vâng. . . . . .”
Từ phu nhân dẫn người đi vào, giá y đỏ thẫm, là Từ phu nhân tự mình chỉnh sửa cho tốt.
“Nương, y phục này. . . . . .”
Nàng nhớ, công chúa cũng mặc một giá y màu đỏ chót, chẳng lẽ đây là của công chúa đã từng mặc?
“Mũ phượng khăn quàng vai của con, chúng ta làm sao có thể cho công chúa kia mặc chứ? Đây là của con mà, nương vẫn luôn giữ gìn giúp con.”
Phải không? Cũng đúng, kinh thành nhiều phường thêu như vậy, tùy tiện tìm một nhà là được, tại sao nương có thể giao giá y của nàng cho công chúa chứ?
“Cám ơn nương. . . . . .”
Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng, chuyện của Bảo Bảo, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nàng không thể để cho Hướng Quân được như ý nguyện, hôm nay nàng nhất định sẽ gả cho Hiên Vương.
“Đứa nhỏ ngốc, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh trang điểm đi. . . . . .”
Trang điểm, ăn mặc, chiêng trống vui mừng lại gõ, nhìn bàn tay ấm áp đưa tới, Lộ Nhi yên tâm đem mình giao cho hắn!
Bái đường, trời cũng chuyển tối, ngồi trong tân phòng màu đỏ, Lộ Nhi thở dài, Bảo Bảo, nếu như con cũng ở đây, vậy thì thật tốt. . . . . .
“Lộ Nhi. . . . . .”
Thời gian suy nghĩ luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Hiên Vương đã trở về phòng, trong lòng Lộ Nhi căng thẳng, mặc dù hai người đã sớm là vợ chồng rồi, nhưng giờ chân chính động phòng hoa chúc, Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Ba một tiếng, khăn voan đỏ thẫm được vén lên, Hiên Vương bảo người hầu lui ra, nhìn Lộ Nhi thẹn thùng, thấp giọng nói:
“Đây là động phòng hoa chúc của chúng ta, Lộ Nhi, không được nghĩ chuyện khác. . . . . .”
Không nghĩ chuyện khác ? Nàng thật sự có thể không nghĩ được sao?
Nghĩ đến Bảo Bảo, Lộ Nhi lại đau lòng, đều nói mẫu tử liên tâm, nàng thật sự rất lo lắng cho con.