Nhưng hắn điểm huyệt mình chứng tỏ Hiên Vương đã tới.
Cũng không biết Hướng Quân làm thế nào, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trước mắt rất sáng, có thể thấy cảnh vật bên ngoài.
Hiên Vương, Hiên Vương của nàng, trong ngực ôm một đứa bé, bước nhanh tiến vào.
Một thân áo đỏ chót, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, trong ngực ôm một đứa nhỏ còn trong tã, tuyệt đối không cảm thấy đột ngột, làm cho người ta cảm thấy rất tuấn tú!
“Vương gia, đây chính là quý công tử sao?”
Nói chuyện là một người mặc áo đen, Lộ Nhi đối với hắn cũng không xa lạ gì, thật ra lúc ở Hiên Vương phủ đã thấy qua, lần đó khi nàng té xỉu, là hắn”đúng lúc” đỡ nàng.
Thanh âm của hắn cực lạnh, giọng nói cũng không hề có chút hèn mọn nào.
“Hướng Quân đâu?”
“Thái tử bận rộn quốc sự, làm sao có thể có thời gian tới bên này?”
Nam tử kia cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực Hiên Vương, khẽ cười nói:
“Một đứa khác đâu?”
“Các ngươi chỉ nói, muốn hài tử chân chính của bổn vương, chính là đứa nhỏ này, một đứa khác là do bổn vương thu dưỡng, nữ nhân của bổn vương ở trong tay các ngươi, bổn vương cũng không dám mạo hiểm!”
Nam tử kia chỉ cười lạnh một tiếng:
“Tôi muốn nhìn một chút. . . . . .”
Lộ Nhi trong phòng thấy Hiên Vương ôm con đến thì trong lòng căng thẳng, hai mắt nàng nhìn chằm chằm đứa nhỏ, nhưng khoảng cách có chút xa, không thấy rõ diện mạo đứa nhỏ trước mặt.
“Ha ha, thật sao? Vậy cũng có thể, Chu quản gia, còn không ôm nhị thiếu gia tới đây, để cho bọn họ xem một chút. . . . . .”
Chu quản gia đáp một tiếng, Lộ Nhi thở dài, vừa rồi chỉ lo nhìn Hiên Vương và đứa nhỏ, nàng không để ý tới Chu quản gia cũng đi cùng.
Rất nhanh, Chu quản gia cũng ôm một đứa nhỏ tới, tâm Lộ Nhi càng treo cao, nàng không biết đứa nhỏ nào là của mình, nhưng nàng hiểu rõ, ở đây, đương nhiên có một đứa nhỏ là con ruột của mình.