Không phải người ta từng nói, yêu ai yêu cả đường đi sao?
Nhưng đó là nói về người, không biết sói có cách nói như vậy không?
“A, sói đại ca à, chúng ta đã gặp mặt, có đúng hay không? Ta là mẹ của Bảo Bảo, các ngươi còn nhớ Bảo Bảo không? Chính là tiềm long tinh hạ phàm trong miệng mọi người đó, không phải là các ngươi không tấn công Bảo Bảo sao? Vậy cũng không nên tấn công ta. Bảo Bảo là do ta sinh, ta chết Bảo Bảo sẽ rất đau khổ, sẽ rất rất đau lòng. . . . . .”
Không biết bọn chúng nghe có hiểu được hay không, Lộ Nhi lẳng lặng nhìn chúng, nàng tình nguyện tin tưởng bọn chúng hiểu được.
“Hơn nữa, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng không thể làm được gì, các ngươi đông như vậy, ta lại nhỏ gầy, cho dù ăn cũng không có bao nhiêu thịt a. . . . . .”
Đây cũng là lời nói thật, đoán chừng nhét kẽ răng cũng không đủ a!
Lộ Nhi thở dài, những con sói này không tấn công nàng nhưng cũng không rời đi, ô ô, bây giờ là loại tình huống gì vậy?
Ô ô, Lộ Nhi than khóc, Hiên Vương, tốt nhất là chàng nhanh lăn tới đây cho ta, bằng không, bằng không cả đời ta cũng sẽ không gả cho chàng!
Lộ Nhi run rẩy, nhưng giằng co với sói cũng không phải là chuyện to, đặc biệt là, hiện tại gió đêm rất mạnh, lành lạnh, tại sao lại có cảm giác trời sắp mưa?
A. . . . . . Không thể nào, ông trời ơi, người cũng không cần chơi tôi như vậy chứ!
Lộp bộp một tiếng, một hạt mưa rất lớn, không biết lúc nào đã rơi trên mặt Lộ Nhi, nàng thở dài, quả thật là ông trời muốn giết mình a.
“Điện hạ, có muốn ra tay hay không?”
Nhìn bầy sói bất động phía xa xa, nhìn Lộ Nhi bất lực, gương mặt Hướng Quân tràn đầy lạnh lùng, hắn biết xung quanh đây có sói, cũng biết ở chỗ này, buổi tối tốt nhất không nên đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn để Lộ Nhi đi!