Có điều, mọi người đều nói, thú dữ sợ lửa, thật may lúc ấy nàng nghĩ xa, lấy một cái đèn lồng, như vậy nàng cũng không cần sợ.
Hiên, ngày mai là hôn lễ của chúng ta, Lộ Nhi nhất định sẽ trở về kịp, Lộ Nhi sẽ trở thành tân nương đẹp nhất của chàng!
Lộ Nhi ổn định tinh thần, cố gắng không để ý đến bóng tối bốn phía, nàng biết, càng nhìn thì nàng càng sợ, đến lúc đó, chỉ sợ thật sự không đủ dũng khí để đi tiếp.
Nhưng xung quanh đây thật sự rất tối, Hiên, chàng đang ở đâu, bây giờ chàng đang ở đâu?
Lộ Nhi thầm kêu, trước mắt là một mảnh mờ mịt, nàng bước về phía trước, đi rất nhanh, cũng rất vội vàng.
Nhưng sắc trời đen nhánh, gió đêm cũng lạnh buốt, khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Quần áo trên người Lộ Nhi vốn không nhiều lắm, lúc này gió lạnh thổi tới, cảm thấy cả người run lẩy bẩy, Hiên Vương, Hiên của nàng, rốt cuộc chàng đang ở đâu vậy?
Ngao một tiếng, dường như đang đáp lại kêu gọi của Lộ Nhi, nhưng không phải là Hiên Vương của nàng, là. . . . .
A. . . . . .
Lộ Nhi hét lớn một tiếng, là. . . . .
Lại là. . . . . .
Tại sao có thể là. . . . . .
Lộ Nhi chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, cách đó không xa, có thể thấy từng ánh mắt xanh biếc, là sói!
Không phải là một con, hẳn là một bầy đi, một bầy rất đông!
Lộ Nhi vội vàng quay đầu lại, sói chặn ở phía trước, vì vậy nàng muốn chạy trở về!
Nhưng vừa quay đầu, Lộ Nhi lại càng giật mình, phía sau nàng, đã có nhiều sói tới như vậy!
Vậy bây giờ. . . . . .
Nhìn đèn lồng trên tay, ánh sáng yếu ớt, căn bản không thể chiếu sáng cả một vùng, mà bốn phía quanh nàng, lúc này khắp nơi đều là sói?
Làm sao bây giờ? Có thể thương lượng với chúng một chút hay không?
Bọn chúng không dám tấn công Bảo Bảo, mà nàng là mẹ của Bảo Bảo nha?