Quay đầu lại, nhìn đèn lồng ở cửa, Lộ Nhi suy nghĩ một chút, nhún chân muốn lấy xuống.
Nhưng nàng không cao lắm, đèn lồng kia lại treo trên cao, nhảy mấy lần cũng không thể với tới.
Cứ rời đi như vậy sao?
Nhìn một mảnh đen nhánh bên ngoài, Lộ Nhi thật sự không dám đi ra ngoài như vậy, hiện tại hẳn là trời đầy mây đi, trăng sáng cũng không biết chạy chỗ nào rồi.
“Cho cô. . . . . .”
Một nam nhân xa lạ, Lộ Nhi xác định chưa từng gặp hắn, nhưng thấy đèn lồng trên tay hắn, Lộ Nhi cười cười nhận lấy——
Hắn chắc hẳn cũng là người của Hướng Quân đi, kỳ thật Hướng Quân cũng không tệ, nhưng lại có điểm cố chấp. . . . . .
Nhận lấy đèn lồng, Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng, nhưng người nọ thấy nàng cười, lại cuống quít quay đầu lại, chi nha một tiếng liền đóng cửa lại, đi!
Nàng cười khủng bố như vậy sao? Mọi nguời xem người kia a, cũng không biết vừa rồi là cái vẻ mặt gì.
Lộ Nhi ngượng ngùng nghĩ, nhưng chân cũng không nhàn rỗi, mượn ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng, thuận đường đi về phía trước ——
Trời ạ, đây là chỗ nào?
Tại sao cảm giác bên ngoài nhiều cỏ dại như vậy ?
Hơi nâng đèn lên, Lộ Nhi muốn nhìn xa một chút, nhưng. . . . . .
Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn thì đúng là giật mình, đây. . . . . . tại sao có thể là ——
Rừng cây?
Oanh một tiếng, đêm trong rừng, ý nghĩ xuất hiện đầu tiên chính là thú dữ, sói hổ cũng đừng đến đây, nếu không nàng sẽ chết mất xác mất!
Hướng Quân đem mình giấu ở chỗ nào vậy? Lúc nàng bị bắt đi, đó là buổi chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Mà khi tỉnh lại, là buổi tối, đèn cũng được đốt lên, cho dù tính toán thời gian quá lên, cũng không thể cách xa như vậy chứ!
Nhưng quan trọng là, đối với kinh thành nàng cũng không quen thuộc, nên không thể biết đây là chỗ nào, chỉ biết là, rất đáng sợ!