“Không, không phải là với ngài mà ủy khuất. . . . . . Nếu như. . . . . . Nếu như, Lộ Châu của ngài bị nam nhân khác làm như vậy, ta nghĩ nàng cũng sẽ khóc . . . . . .”
Lộ Nhi nức nở nói, nàng không phải là Lộ Châu, nàng đã nói nhiều lần rồi, nhưng Hướng Quân, tại sao lại cố chấp như vậy?
Thân thể Hướng Quân đột nhiên cứng đờ, Lộ Châu, lúc này, vậy mà nàng lại nhắc tới Lộ Châu!
“Nàng chính là Lộ Châu, Lộ Châu chính là nàng. . . . . . Hắn đã nói vậy. . . . . .”
Hắn là ai?
Lộ Nhi nhịn khóc, tuyệt vọng nhìn Hướng Quân:
“Thật sự? Nhưng, ta chưa từng mất trí nhớ, cho tới bây giờ cũng chưa hề mất trí nhớ, ta tên là Lộ Nhi, trong trí nhớ của ta không có ngài. . . . . .”
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, Lộ Nhi tự nhủ, hiện tại cái gì nàng cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được, chỉ có một điều duy nhất, cũng chỉ có thể mở mồm nói chuyện lúc này. . . . . .
“Không, hắn sẽ không nói dối, hắn tuyệt đối sẽ không nói dối ta! Hắn nói, nàng chính là Lộ Châu, Lộ Châu chính là nàng! Hai người các nàng căn bản là một người, vốn chính là một người!”
Điên cuồng cười to hai tiếng, Lộ Nhi thở dài, bất đắc dĩ nhìn hắn:
“Hắn là ai? Hắn nói là thật? Ngài sẽ tin tưởng sao? Đối với người trong cuộc như ngài, chuyện của chính mình, so với ai khác đều rõ ràng hơn! Hướng Quân, ngài là Thái tử Đại Hương quốc, sau này là Hoàng thượng tôn quý cao cao tại thượng, nếu như, ngài cảm thấy dùng phương thức này để chiếm được một nữ nhân là rất vinh quang, vậy ta không còn lời nào để nói!”
Nói xong, Lộ Nhi nhắm mắt lại, không nhìn hắn!
Nhưng trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi. Mặc dù nàng đến từ hiện đại, ở hiện đại, tình một đêm lãng mạn cũng không hiếm, Hướng Quân tuấn mỹ, hắn cũng hoàn toàn đủ tư cách.
Nhưng, giờ đây nàng đã có người yêu, đã có người trong lòng.
Yêu, cần tín nhiệm, cũng cần hai người giữ mình, nàng yêu Hiên Vương, làm sao có thể cùng nam nhân khác. . . . . .
Mặc dù, là bị bức bách, cũng không được!