“Chúng ta không bình thường? Chúng ta ngang ngạnh? Lộ Nhi, thật ra, người thật sự không bình thường, người thật sự ngang ngạnh là nàng, biết không? Tại sao nàng phải yêu Hiên Vương? Tại sao lại yêu hắn?”
Hai mắt Hướng Quân đỏ hồng, Lộ Nhi sợ hãi vội vàng đứng lên, thấy đôi mắt đỏ giống như muốn ăn thịt người, Lộ Nhi hối hận ——
Không nên mắng hắn, không nên kích thích hắn ——
Hướng Quân tàn bạo, nàng cũng biết, nhưng. . . . . .
Nhưng một cú kích thích vừa rồi, tại sao lại khiến hắn hăng hái như vậy?
“Ngài. . . . . . Ngài muốn làm gì?”
Nhìn Hướng Quân tiếp tục đi về phía nàng, Lộ Nhi run rẩy hỏi.
“Nàng nói xem ta muốn làm gì? Lộ Châu. . . . . .”
Xong rồi, hắn lại kêu thành Lộ Châu rồi, không phải là Hướng Quân gặp ma chứ? Lộ Châu là nữ nhân của hắn, xưng hô này cũng không hay.
“Ta. . . . . . Ta không phải là Lộ Châu, không phải là Lộ Châu của ngài, ta là Lộ Nhi, là Lộ Nhi. . . . . .”
Lộ Nhi tiếp tục lùi lại, thấy cánh cửa cách đó không xa, có phải là nàng nên chạy thẳng ra cửa?
Con người ở hoàn cảnh nguy hiểm, đôi lúc hành động đặc biệt nhạy bén, Lộ Nhi cũng không nghĩ nhiều, rất dễ dàng lùi về phía cửa, dùng sức nắm cánh cửa, lôi kéo, nhưng cũng vào giờ khắc này eo bị người bắt được, Lộ Nhi chỉ cảm thấy hai chân cách mặt đất, nàng dùng sức bám vào cửa, nhưng khí lực sao có thể so với Hướng Quân. . . . . .
Hướng Quân chỉ dùng chút lực, Lộ Nhi cảm thấy cánh tay đau nhức, mặc dù không bị trật khớp, nhưng tay nắm cửa cũng nhanh chóng buông ra, dường như là ngay lập tức liền buông ra!
Haiz, thời khắc mấu chốt, nữ nhân và nam nhân tại sao lại cách xa nhiều như vậy chứ? Khí lực của nữ nhân thật sự không cách nào so sánh được với nam nhân!
“A. . . . . . Hướng Quân, ta là Lộ Nhi. . . . . . Ngài buông tay. . . . . .”
Cả người cứ như vậy bị khiêng lên trên vai, Lộ Nhi dùng sức đánh vào lưng hắn, thật sự muốn cắn hắn hai cái, nhưng bây giờ lại không thể làm gì được!