Ánh mắt của Hướng Quân trầm xuống, nàng không đề phòng mình, khiến cho trong lòng hắn đầu tiên là vui mừng, tiếp theo đó là giận dữ ——
Nữ nhân này, rốt cuộc có một chút ý thức hay không, tại sao một chút đề phòng cũng không có?
“Ngài hạ dược? Có ích không? Hiện tại ta đã ở trong tay ngài, muốn đánh muốn giết, ta cũng không có năng lực phản kháng . . . . . . Hơn nữa, Hướng Quân, ngài là hạng người như vậy sao?”
Lộ Nhi hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng Hướng Quân hơi cong lên, ưu nhã ngồi đối diện Lộ Nhi, nhưng cũng không động đến thức ăn trên bàn.
Vốn là không có chút khẩu vị, hiện tại bên cạnh lại có thêm một mỹ nam chăm chú nhìn mình, theo lý thuyết cũng là cảnh đẹp ý vui a, nhưng bây giờ tình hình không bình thường, Lộ Nhi ăn được vài miếng thì buông đũa xuống, lấy lòng cười nói:
“Hướng Quân, ngài cũng biết ta không phải là Lộ Châu của ngài đi?”
“Không biết!”
Hướng Quân nhẹ nhàng hé môi mỏng, sau đó nhanh chóng đóng lại, Lộ Nhi ngượng ngùng, đây là tình huống gì, không phải trước đây rất lâu bọn họ đã biết sao?
“Khụ, ta. . . . . . Ta rõ ràng không phải là Lộ Châu, con của ta tuyệt đối không giống ngài, ta. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng giải thích, Hướng Quân kiên nhẫn nghe, chờ Lộ Nhi nói xong toàn bộ, hắn đột nhiên hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . . . .”
Lộ Nhi bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, chẳng lẽ Hướng Quân là kẻ ngốc ư? Nữ nhân không phải là của hắn, con cũng không phải của hắn, hắn cố chấp làm cái gì?
“Hướng Quân, ta cùng hài tử đều không phải là của ngài, cho nên, có phải ngài nên bỏ qua cho chúng ta hay không?”
Cố gắng hít một hơi, Lộ Nhi rất lớn mật hỏi.
“Có thể. Nếu như có thể chứng minh đứa bé kia không phải của ta, ta đương nhiên sẽ không cố chấp như vậy. . . . . .”