Ánh mắt chợt lóe, Hiên Vương đã quyết, hắn lạnh lùng nói:
“Chu quản gia, gọi Từ thái y tới đây một chuyến!”
Thật may là, bọn họ đang ở trong phủ của hắn, rất nhanh bọn họ đã tới.
“Hiên, đệ muốn làm gì?”
Hoàng thượng bất an hỏi, sắc mặt Hiên Vương lạnh lẽo, trong thanh âm mang theo tự tin:
“Đệ đáp ứng hắn. . . . . .”
“Không, không thể. . . . . .”
Hoàng thượng bảo vệ hài tử, lạnh lùng nói:
“Ta là Hoàng thượng, ta tuyệt đối không đồng ý giao Bảo Bảo ra. . . . . .”
Chuyện cười, Thái tử của Đại Nguyệt quốc bọn họ, làm sao có thể sẽ giao cho Hướng Quân chứ?
“Hoàng huynh, đệ có cách, Bảo Bảo có một nửa cơ hội được giữ lại!”
Hiên Vương tự tin cười, Lộ Nhi, nàng phải tin tưởng ta, nhất định phải tin tưởng ta, biết không?
————
Ánh nến lập lòe, chóp mũi ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt, cái bụng rỗng tuếch càng kêu to, Lộ Nhi ra sức hít hít mũi, mở mắt, thấy cái bàn cách đó không xa, cũng thấy thức ăn dụ dỗ bên kia.
Oa, thơm quá!
Lộ Nhi nuốt nước miếng, vội vàng từ trên giường bò xuống, đến trên bàn ngồi xuống liền bắt đầu ăn như hổ đói.
“A, không đúng, tay của mình. . . . . .”
Một tay cầm đũa, một tay cầm bát, Lộ Nhi cảm thấy rất không bình thường, tay của nàng. . . . . .
Tay của nàng, không phải là bị trói sao? Được cởi trói khi nào vậy ?
“Ha ha. . . . . .”
Tiếng cười không ý tốt từ phía sau lưng vang lên, Lộ Nhi sợ đến nỗi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng là mỹ nam một thân áo trắng như tuyết, trừ Hướng Quân, còn ai vào đây?
“Aiz, ta tưởng là ai lợi hại như vậy, thì ra lại là ngài. . . . . .”
Bất mãn để bát xuống, Lộ Nhi bắt đầu ăn cơm, cho dù chết nàng cũng không muốn làm quỷ đói.
“Nàng không sợ ta hạ dược trong thức ăn?”