Thấy công chúa cũng không biết tung tích của Lộ Nhi, Từ phu nhân tự trách nói, hôm nay Lộ Nhi qua nhà để chuẩn bị xuất giá, nhưng ở đó nửa ngày liền bị người bắt đi, là lỗi của bà, là bà không bảo vệ tốt Lộ Nhi!
“Vương gia, là chúng ta không có bảo vệ tốt cho Lộ Nhi, là lỗi của chúng ta a. . . . . .”
Từ thái y cũng hối hận nói, nếu như bọn họ có thể nhiều tìm người canh chừng viện thì thật tốt!
“Từ thái y, Từ phu nhân, hai người cũng không cần tự trách, Vương gia không có trách hai người, hai người cứ đi nghỉ trước đi !”
Nhìn Hiên Vương mất kiên nhẫn, Chu quản gia vội vàng tới an ủi Từ thái y bọn họ, mà công chúa được an bài đến phòng khách, cũng phái người bảo vệ tốt bên kia.
————
Ô ô, thật chóng mặt, Lộ Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên người rất lạnh!
Khó khăn mở mắt ra, thấy bốn phía là một mảnh mờ nhạt, chỉ thấy ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, chẳng lẽ bây giờ đã là buổi tối?
Cổ tay thật là đau, muốn giơ tay lên lại phát hiện hai tay bị trói lại đằng trước, nút thắt rất chặt!
Căn phòng này không phải là rất lớn, có một cửa sổ nhỏ, thật cao, nho nhỏ, một người cũng khó chui qua.
Cửa ra vào không biết có khóa hay không, trong phòng không có ai, chỉ có một mình nàng.
Đây là đâu?
Trong đầu đang cố gắng nghĩ lại tình cảnh trước khi hôn mê, nàng cùng mẹ đang nói chuyện, mẹ nàng bỗng nhiên ngủ gục, nàng kinh ngạc muốn gọi bà, nhưng vừa mới đứng dậy, chỉ cảm thấy gáy tê rần, cả người hôn mê bất tỉnh.
“Là điểm huyệt sao? Trời ạ, cổ đại cũng quá kinh khủng, tại sao động một chút là lại điểm huyệt người ta chứ. . . . . .”
Lộ Nhi lẩm bẩm, người cổ đại cũng quá biến thái, bắt nạt người hiện đại không võ công như nàng sao?