Lộ Nhi vội vàng nói, nàng không hiểu ở cổ đại làm giám định như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, nàng sốt ruột cũng không biết nên nói cái gì cho phải . . . . . .
Nhưng đứa nhỏ, đứa nhỏ này thật sự là của Hiên Vương.
Nhìn bộ dạng Lộ Nhi gấp gáp, Hoàng thái hậu vội vàng cầm đôi tay có chút run rẩy của Lộ Nhi, cười nhạt nói:
“Lộ Nhi, con cũng không cần gấp gáp như vậy, ta không phải là không tin con, ta tin tưởng Bảo Bảo là hài tử của Hiên Vương. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩn ra, vừa rồi Hoàng thái hậu nói như vậy, vậy là ý tứ gì?
Bà tin tưởng Bảo Bảo là con của Hiên Vương, nói cách khác đã thừa nhận nàng, nhưng bà lại muốn giữ công chúa lại, là vì cái gì?
Vì Hiên Vương hay là là vì Đại Nguyệt quốc đây?
Khó hiểu nhìn Hoàng thái hậu, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác bà như vậy, thật vĩ đại, cũng rất tỉnh táo.
“Ta nói rồi, ta không ghét con, nhưng ta là một Hoàng thái hậu, từ rất lâu, sự yêu thích của ta đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là ta có nên thích con hay không! Lộ Nhi, con biết không? Không thể động vào công chúa, từ lần đầu tiên nàng ta tới Đại Nguyệt quốc chúng ta, đã được định ra, nàng ta cùng Hiên Vương là một đôi!”
Thanh âm lạnh nhạt, tuy là rất nhạt lại làm cho người ta nghe thấy càng thêm thất vọng đau khổ, Lộ Nhi đoán Hoàng thái hậu là vì Đại Nguyệt mới có thể đối tốt với công chúa, nhưng không nghĩ rằng đó chỉ là vì Hiên Vương.
“Độc của Vương gia có liên quan tới công chúa?”
Trong thanh âm run rẩy, tay Lộ Nhi nắm thật chặt, lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi.
“Còn chưa xác định, nhưng thái y nói, thảo dược bên Đại Hướng quốc rất phong phú, mà dược trong cung bọn họ cũng rất nhiều, rất có thể sẽ dùng đến!”
Có thể, nhưng không phải là chắc chắn, cho nên đối với Đại Hương quốc bà vẫn luôn khách khí, đối với công chúa càng đối xử tốt.