Hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, trong mắt mang theo khó hiểu, mang theo nghi vấn.
“Nhưng ngay từ lúc đầu người không tin Lộ Nhi, hiện tại Bảo Bảo đã ra đời, Lộ Nhi tưởng rằng diện mạo của Bảo Bảo có thể chứng minh hết thảy, tại sao người vẫn không yêu quý Lộ Nhi chứ? Hiên Vương đối xử với Lộ Nhi rất tốt, nhưng người là mẹ của chàng, có lẽ Lộ Nhi rất tham, cũng hi vọng được người công nhận. . . . . .”
Lời nói của Lộ Nhi thành khẩn, Hoàng thái hậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lộ Nhi kiên cường khiến cho người đau lòng, thở dài nói:
“Không, ta nói rồi, ta không ghét con. Nhưng điều ta quan tâm hơn chính là nhi tử của ta cùng giang sơn Đại Nguyệt quốc . . . . . .”
Hoàng thái hậu bước về phía trước, bà đứng ngay trước mặt Lộ Nhi, trên gương mặt tràn đầy bi thương:
“Con cũng biết, quan hệ giữa chúng ta và Đại Hàn không tốt, bọn họ thường mạo phạm chúng ta, nhưng chúng ta chỉ phòng ngự, cũng không phản kích, con có biết nguyên nhân không?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, đại sự quốc gia, nàng rất ít khi để ý. Huống chi, bình thường Hiên Vương cũng không nói với nàng.
“Chuyện đánh giặc không phải dễ dàng như vậy, thứ nhất là quốc khố không cho phép, thứ hai thì sao? Chính là thân thể của Hoàng thượng và Hiên Vương . . . . . .”
Thân thể của Hoàng thượng và Hiên Vương? Không phải bọn họ đều khỏe mạnh sao? Bọn họ không bệnh không tai, làm sao sẽ. . . . . .
“Cùng ta đến đây đi. . . . . .”
Hoàng thái hậu thở dài, Lộ Nhi cũng không phải là một người không hiểu lí lẽ, Hoàng thái hậu đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói.
Lộ Nhi theo phía sau, đây là lần đầu tiên nàng vào trong phòng ngủ của Hoàng thái hậu, nơi này bố trí rất nhã nhặn, tuyệt đối không phù phiếm.
Đi tới trước bàn trang điểm, Hoàng thái hậu đột nhiên cúi người xuống, cũng không biết chạm vào chỗ nào, gương trang điểm đột nhiên di chuyển, một cửa động hiện ra, bà cúi đầu đi vào, Lộ Nhi không do dự cũng theo vào.