Chẳng lẽ, nàng cũng xuyên qua?
Không thể nào, làm sao sẽ trùng hợp như thế, hắn muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn chưa thể nói được.
Thanh âm a a, là của hắn, chỉ có hắn mới hiểu, nhưng hắn cũng biết nếu như mẹ nghe được lời của hắn, vậy thì thật sự là phiền toái.
“Con hiểu lời của mẹ ư? Bảo Bảo, thật xin lỗi, ở chỗ này, mẹ không có bao nhiêu bản lĩnh để bảo vệ con, mẹ rất vô dụng. . . . . .”
Lộ Nhi lại thở dài, ý bảo tất cả nha đầu bên cạnh lui ra, nghe Bảo Bảo thỉnh thoảng a a, thậm chí nàng có loại ảo giác, Bảo Bảo hiểu được lời của nàng.
“Con biết không? Mấy tháng mẹ mang thai con, con không phải là ở chỗ này. Khi đó, mẹ đang ở quê hương của mình, một nơi rất xa, một nơi mà chúng ta vĩnh viễn không thể trở về. . . . . .”
Ánh mắt Lộ Nhi có chút mê man, có chút bất lực:
“Mẹ cũng không nghĩ tới mình sẽ đến nơi này, cũng không nghĩ tới đó chỉ là một giấc mộng dài mà thôi, sẽ có con. Ở bên kia, con có bà ngoại, là người thân duy nhất của mẹ. Nhưng mẹ đi rồi, bên kia cũng chỉ có một mình bà. . . . . .”
Nghe đến đó, cái đầu nho nhỏ của Bảo Bảo bắt đầu ra sức nghĩ, hắn đã có thể khẳng định, người mẹ này là đồng hương của mình, đều là người xuyên qua.
Nhưng. . . . . .
Nhưng nàng rất may mắn a, ít ra khi tới đây là một người lớn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà hắn lại rất thảm, chỉ là một đứa bé, cái gì cũng không thể làm.
“Bảo Bảo, xem mẹ này, không phải là rất ngốc sao? Nói những chuyện này với con có tác dụng gì chứ? Nhưng bây giờ mẹ thật sự muốn tìm một người để tâm sự, cô công chúa kia, công chúa đáng ghét, lại dám hạ dược cha con! Cha con vốn không thích cô ta, tại sao cô ta có thể mặt dày như vậy chứ?”