Ô ô, oan uổng nha, nếu như không phải là nàng ra tay, Hiên Vương thật sự sẽ thành dê vào miệng cọp, trong sạch khó giữ được.
“Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ. . . . .”
“Lộ Nhi, con không nên trách cứ Hiên Vương. Ngao hương kia có tác dụng mê hồn, cha nghĩ khi đó Hiên Vương là thân bất do kỷ . . . . . .”
Từ thái y đi vào, vội vàng giải thích cho Lộ Nhi, Lộ Nhi nhăn mày, thấp giọng nói:
“Vậy tại sao chàng trúng độc? Chàng cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại thành lật thuyền trong mương**?”
**do kiêu ngạo mà thất bại bất ngờ
“Thật ra hai loại hương này cũng rất nhạt, nếu ngửi riêng sẽ không sao, không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có khi trộn cùng nhau, sau đó thêm một lượng thuốc nhất định, mới có thể hoàn toàn mê hoặc tâm trí người ta. Aiz, thật ra thì lúc ấy, đừng nói là Vương gia không hiểu y thuật, cho dù là cha cũng chưa chắc phân biệt được . . . . .”
Thật sao? Hương liệu này lợi hại như vậy a?
Lộ Nhi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng chẳng phải tức giận.
“Lộ Nhi, cha có kê cho con chút thuốc bổ máu, con phải nhớ uống đúng giờ. Vương gia, ngài cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, phỏng chừng đến ngày mai sẽ lấy lại sức . . . . . .”
Từ thái y vội vã dặn dò xong, giống như một trận gió vội vàng bay đi, chỉ còn lại Hiên Vương, ngơ ngác nhìn Lộ Nhi. . . . . .
“Ha ha, Hiên, ta mệt quá, muốn ngủ. . . . . .”
Thật may là ống tay áo cổ đại đủ dài, vết thương giấu ở trong tay áo, Hiên Vương muốn nhìn cũng không thấy được.
“Nàng. . . . . . Vươn tay ra!”
Không trách được vừa tỉnh lại trong miệng có mùi máu tươi, thì ra nha đầu này dùng máu giúp hắn giải độc !
Nàng nghĩ rằng thân thể của nàng khỏe mạnh lắm sao? Thân thể của mình đã không chăm sóc tốt, còn dám. . . . . .
Hơn nữa, chuyện nàng ăn Huyết ngọc hoàn, không phải là hắn đã dặn nàng không thể nói cho bất kỳ ai biết sao?
Nha đầu này cũng thật ghê gớm, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói một mình nàng, mà đến ba năm mươi người như nàng cũng không đủ để chia cho những người khác !