Nam nhân quả nhiên không thể tin được, là nàng ngây ngốc tin tưởng, Hiên Vương sẽ không phản bội nàng a!
Nàng nên biết, công chúa xinh đẹp như vậy, thủ đoạn lại tốt như vậy, điều mà nàng ta thiếu, chỉ có cơ hội mà thôi!
Nếu như có cơ hội, cho nàng ta một cơ hội, nàng ta nhất định có thể. . . . . .
Nhưng nàng thì sao đây? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng cùng Bảo Bảo Bối Bối, về sau nên làm gì bây giờ?
Hiên Vương, không nghĩ tới, chàng lại dám đối với ta như vậy!
Hừ, được, rất tốt! Thành thân gì chứ, đám cưới gì chứ, hiện tại ta bỏ nhà trốn đi! Mang theo Bảo Bảo Bối Bối rời đi ngay lúc này, đi đến một nơi mà cả đời chàng cũng không tìm được !
Đi vài bước, bỗng nhiên Lộ Nhi dừng chân, Tiểu Tuệ cao hứng nhìn Lộ Nhi:
“Phu nhân. . . . . .”
“Tiểu Tuệ, vừa rồi em có ngửi thấy mùi thơm gì không?”
Không đúng, nàng từng tiếp xúc với công chúa, trên người của nàng ta cũng có mùi hương, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy công chúa dùng hương liệu này?
Không bình thường, Hiên Vương là người tập võ, vừa rồi nhiều người đi đến như vậy, hắn không thể nào không cảm giác được, hơn nữa. . . . . .
Trong lòng Lộ Nhi cả kinh, chợt xoay người sang chỗ khác, Tiểu Tuệ kinh ngạc nhìn Lộ Nhi:
“Phu nhân. . . . . .”
“Trở lại!”
Trong mắt thoáng qua một tia sắc bén, hi vọng không phải là công chúa giở trò quỷ, bằng không, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nữ nhân đáng chết kia!
Hừ, công chúa thì thế nào?
Cho tới nay, nàng luôn kiêng kỵ thân phận của nàng ta, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng, nàng ta có thể cưỡi lên đầu nàng hết lần này tới lần khác.
“Phu nhân. . . . . . được. . . . . . được. . . . . .”
Tiểu Tuệ có chút kích động, phu nhân có thể nghĩ thông suốt, đó đương nhiên là điều tốt nhất, chuyện của chủ tử, nàng một nô tài không tiện nói, nhưng chuyện chủ tử đối với phu nhân, nàng so với ai khác đều hiểu rõ.
“Phu nhân, nhất định do công chúa làm. . . . . .”