“Ha ha, ai nói lần đó không tính gì hết? Vốn đã được định đoạt . . . . . .”
Hiên Vương vui vẻ cười lớn, Lộ Nhi kinh ngạc nói:
“Không phải là chuyện này?”
“Dĩ nhiên không phải là chuyện này, đây . . . . . Nàng xem đi. . . . . .”
Giống như hiến vật quý, hắn lấy ra một trục cuốn màu vàng, Lộ Nhi kinh ngạc trợn to mắt, đây là. . . . . .
“Thánh chỉ?”
Một trục cuốn màu vàng sáng, không phải là thánh chỉ còn có thể là gì?
“Đúng ! Mở ra xem thử đi. . . . . .”
Hiên Vương không nói nội dung bên trong, chỉ là rất thần bí nhìn Lộ Nhi, Lộ Nhi cười khanh khách, thầm nghĩ có thể là thứ gì đây?
Mở ra, nét chữ rồng bay phượng múa, sáng rực làm người hoa mắt, nhưng trong lúc này. . . . . .
“Hiên, công chúa không phải là Hiên Vương phi sao? Làm sao lại. . . . . .”
Là thánh chỉ tứ hôn, nói phong nàng làm Vương phi. Chỉ là từ xưa tới nay, Vương phi đều chỉ có một, muốn lập lại Vương phi, trừ phi là Vương phi kia bị phế hoặc là đã chết.
“Lộ Nhi, nàng mất hứng?”
Trên mặt Hiên Vương có chút không vui, vì thánh chỉ này hắn đã cố gắng thuyết phục hoàng huynh, thậm chí hắn đã xem rất nhiều tư liệu lịch sử!
“Không phải như vậy, Hiên, ta muốn làm thê tử của chàng, là thê tử chân chính của chàng, nhưng. . . . . . Nhưng chàng cũng biết, công chúa nàng ta không chỉ là Vương phi của chàng, mà còn đại diện cho. . . . . . Ta không muốn chàng khó xử. . . . . .”
Phế hoặc là bỏ, đối với công chúa đều không thích hợp, nàng không muốn khiến hắn khó xử.
“Chuyện này nàng không cần lo lắng, ta đã xem rất nhiều tư liệu, từng có tiền lệ hai chính phi. Cho nên mới lấy được thánh chỉ này, Lộ Nhi, chỉ là ủy khuất nàng, tạm thời vẫn không thể động đến nàng ta. . . . . .”
Bởi vì không thể động đến nàng ta, cho nên những nữ nhân khác trong phủ cũng đều được giữ lại, không phải là hắn quyến luyến các nàng, mà là công chúa cả ngày rảnh rỗi không có chuyện làm, dù sao cũng cho nàng ta chút chuyện để tiêu khiển đi?